Ngọn nến lập lòe yếu ớt bị thổi tắt, cả phòng rơi vào bóng tối vắng lặng.
Sau đó mành cửa bị xốc lên, tối nay không có trăng.
Quân doanh Diễm Hoàng quân lúc nửa đêm được canh gác rất nghiêm ngặt, lính tuần tra đi tới đi lui, muốn lén mượn một con ngựa sẽ để lại tiếng ồn lớn, quang minh chính đại thoải mái mà đi thì không thể rồi.
Bình Cửu lặng yên nhảy ra khỏi rào chắn, nhìn xung quanh xác định phương hướng một hồi, rồi đi về hướng đông.
Lúc đầu đã nghĩ đến kết quả này, nói thẳng chuyện này với Thần Dục thì ngài chắc chắn không đồng ý.
Vì vậy, hắn để lại một tờ giấy trên bàn, thu dọn đồ đạc trong lều mình xong thì trốn đi lúc nửa đêm.
Có điều, không có ngựa phải đi bộ có phần không tiện. Trong cơ thể hắn chịu sự ngăn trở của hàn cổ, rất ít khi dùng khinh công, phần lớn đoạn đường là đi bộ, đi tới trời sắp sáng mới thấy một cái thôn nhỏ.
Bởi vì gần đây xảy ra chiến loạn, thôn nhỏ kia chỉ còn sót lại mấy hộ gia đình làm nông còn kiên trì bám trụ quê hương. Bình Cửu bỏ ra chút ngân lượng mua một con ngựa gầy ốm của một hộ gia đình trong thôn, rồi cưỡi ngựa chạy về núi Nhạn Lộc, đoạn đường liền thoáng nhanh hơn một chút.
Bình Cửu hiểu rõ, tình huống bây giờ, Thần Dục mà biết hắn tự ý bỏ đi, chắc chắn không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Nhưng sau khi suy tính cẩn thận, Bình Cửu vẫn quyết định đi.
Hắn nghĩ, nếu thời gian có quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811227/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.