Y Nhĩ Viễn bị đẩy ra cũng không giận, giơ hai tay lên thỏa hiệp nói: “Được được được, ta không nói nữa. Thụy Vương điện hạ, chỉ đùa một chút thôi mà, đừng coi là thật.”
Thần Dục lành lạnh liếc hắn một cái, thu tay về nói: “Bình Cửu, ngươi xem vết thương có hắn đi.”
Bình Cửu nảy giờ chỉ đứng ở một bên, bây giờ tỉnh táo lại, bèn mời Y Nhĩ Viễn ngồi xuống bàn.
Hai người ngồi xuống xong, Bình Cửu bắt mạch giúp Y Nhĩ Viễn, ngón tay nhấn nhẹ hai, ba lần, nghĩ mấy giây, bỗng trở tay đánh vào trên ngực Y Nhĩ Viễn.
Sắc mặt Y Nhĩ Viễn trắng nhợt, bỗng phun ra một ngụm máu.
Bóng người nấp trong góc hơi động, sát khí nổi lên, sắp vọt qua đây.
Nhưng Y Nhĩ Viễn từ từ giơ một tay khác lên, ngăn lại hành động của người kia, dùng cửa tay áo lau vết máu trên môi, suy yếu mỉm cười nói: “Thế nào?”
Bình Cửu gật đầu: “Kinh mạch ngưng trệ, nội thương để quá lâu, e rằng sau này đi đứng khó có thể nhanh nhẹn, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Ta kê hai phương thuốc, vận công điều tức bổ sung thêm, không lâu thì có thể khỏe lại.”
Vừa nói, Bình Cửu xoay người vào phòng tìm giấy viết, chợt nghe gian ngoài nói chuyện.
Thần Dục hỏi: “Bây giờ tình hình Mạc Lan còn ổn định không?”
Ấy ngươi ho khan hai tiếng, nói: “Có lẽ rằng nhị đệ không ngờ ta có thể trốn ra được, gần đây canh gác rất kỹ, ta sợ hắn sẽ không chờ quá lâu.”
Bên kia trầm ngâm một chút: “Như vậy cũng được, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811214/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.