Trên đường về, Bình Cửu cưỡi một chiếc xe ngựa. Nó được Thanh Tịnh sơn trang tặng, bên trong bày dụng cụ sưởi ấm và sinh hoạt. Bình Cửu theo ánh trăng và bụi đêm phân rõ hướng đi. Đến khi trở về trước cửa nhà thì trời đã qua canh ba.
Bóng cây trước phòng đứng thẳng trơ trọi, đêm đen kịt, đèn không thắp mà người cũng không thấy đâu.
Bình Cửu xuống xe ngựa, đẩy cửa phòng ra đi vào, phát hiện trong nhà lạnh lẽo trống không, lò sưởi vẫn như lúc sáng.
Đưa tay sờ lên đệm giường, một tý hơi ấm cũng không có, cũng không biết người đi đâu.
Bình Cửu nhíu mày, xoay người ra ngoài.
Ánh trăng chiếu rọi lạnh lẽo như trên nước tuyết Thiên Sơn.
Hồ nước bao la, được ánh trăng chiếu rọi như trải bạc, trong trẻo như tuyết đầu mùa.
Thần Dục đứng ở bên hồ, mặc áo lót trắng xanh đơn bạc, trên vai chỉ khoác áo ngoài màu sẫm rộng. Gió thổi qua cổ tay áo bay bay. Bóng lưng thon gầy kiên cường hòa trong màn đêm.
Nghe tiếng răng rắc của nhánh cây nhỏ phía sau, Thần Dục hơi nghiêng đầu nhìn lại.
Phía sau, một cái áo bông khoác lên vai Thần Dục, rồi thở dài cất tiếng thờ dài.
“Ngươi trúng độc chưa khỏi, đừng để cảm lạnh.”
“Ta đang nghĩ một chuyện.” Giọng nói Thần Dục mất tiếng trầm thấp. Ngàn vạn vì sao trên trời ánh ở trong mắt ngài lại không có chút ánh sáng, “Nghĩ lâu rồi mà chưa nghĩ ra đáp án, nên muốn ngươi giải đáp nó.”
Bình Cửu nhìn Thụy Vương, cảm thấy có gì đó không đúng, đáp: “Mời Vương gia nói.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/154380/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.