Chương trước
Chương sau
Sang ngày hôm sau Lý Kiều Dương cũng tới chơi, cùng với ba mẹ mình sang nhà cô chúc tết, vừa đến Triệu gia liền lủi lên trên lầu to nhỏ với Điền Mật Nhi.

"Anh cậu đâu!?"

"Ở nhà máy chứ ở đâu, cậu không đi tìm anh ấy à?"

Kể từ khi Điền Dã trở về đây xây nhà xưởng, Lý Kiều Dương cũng rất hay lui tới đó, hiện tại tất cả mọi người đều hiểu rõ tâm tư của cô, cũng chỉ có mình Điền Dã vẫn tưởng rằng Lý Kiều Dương sợ anh đem tiền đầu tư của cô làm cho thua lỗ nên phải đến giám sát. Lý Vĩ ban đầu cũng không đồng ý, cũng phản đối rất lâu, đơn giản vẫn là vì cảm thấy không môn đăng hộ đối. Nhưng nhìn thấy anh em Điền Gia xuất sắc như vậy, ông lại không bỏ được, hai cái luôn mâu thuẫn nên cũng không quá gò bó con gái mình, sau đó lại thành đồng ý cho Lý Kiều Dương rồi. Nhưng cho tới bây giờ, mỗi khi nhìn thấy Điền Dã, ông vẫn còn cảm thấy lăn tăn khó xử.

"Hai ngày nay phải đi cùng với ba mẹ mình đến nhiều nhà để biếu quà cáp, rồi uống rượu, ngày ngày về nhà nếu không phải mệt chết thì chính là say chết rồi. Đoán chừng mấy ngày nay anh của cậu sẽ rất mừng vì không có ai đến hành hạ mình cả."

Ha ha, hai người này thật giống như là lửa lớn đụng phải băng sơn rồi, một người nhiệt tình như lửa, một người lại khô khan như núi tuyết vậy, thật không biết khi nào có thể bắn ra tia lửa kích tình đây. Cô ấy chắc cũng đang mỏi mắt mong chờ nên mới vẫn không cùng Điền Dã xuyên phá tầng quan hệ này.

"Chị chồng và em chồng sao vẫn còn chưa đi thế!" Lý Kiều Dương chưa bao giờ để tâm đến những chuyện vụn vặt của người khác, nhưng lại đang thấy buồn bực nên hỏi han một chút.

Điền Mật Nhi cũng không muốn giấu liền đem chuyện trong nhà nói với cô ấy, dù sao một lát nữa cũng có thể đụng phải nhau. Lý Kiều Dương nghe xong liền thay cô mắng một trận, thật là khi dễ nhà mẹ đẻ người khác không có chỗ dựa mà!

"Chờ sau này cậu và anh mình kết hôn, thì cậu liền tính là người nhà mình rồi, quay đầu lại làm chỗ dựa cho mình!" Điền Mật Nhi trêu ghẹo, thật ra thì cô không muốn mang chuyện vợ chưa cưới trước đây của chồng mình ra bàn tán. Với tính tình của Triệu thiếu tá nhà cô, ăn cỏ gần hang cũng đủ làm cho người ta rớt mắt kính rồi, chuyện đã xong thì cũng đừng hòng mơ tưởng, huống chi còn là cỏ người ta ăn thừa nhổ ra. Nhưng lại dính cả cô em chồng vào đó, vì vậy cô liền cảm thấy rất chán ngán không khác gì bị con cóc nhảy lên bàn chân, không cắn người thì cũng khiến người ta buồn nôn.

Sắp đến trưa rồi, một nhà Lý Như cũng chưa thấy đâu, Lý Kiều Dương cũng không tiện ở lâu, đây là phong tục của bọn họ trong những ngày lễ tết nếu không phải là họ hàng thân thích thì sẽ không ở lại ăn cơm, vì sợ ăn mất lộc tài của gia chủ. Triệu Quốc Đống và Phương Di mấy phen giữ lại, nhưng Lý Vĩ và vợ con vẫn nhất quyết ra về, ăn cơm trưa xong, Triệu Phương Nghị liền bảo Điền Mật Nhi mặc quần áo tử tế vào để ra bờ sông đi dạo.

Hai người cho tới bây giờ cũng chưa từng có hành động nào lãng mạn như vậy, mặc dù thời tiết vô cùng lạnh nhưng việc này vẫn làm Điền Mật Nhi rất kích động.

Có thể có người không muốn nhìn người khác vui vẻ vì như vậy thì họ cũng thấy không sảng khoái nên luôn muốn làm cho người khác không thấy thoải mái.

"Thế nào, sợ nhìn thấy chị Lý Như sẽ phải xấu hổ hay sao, một trên trời một dưới đất, trong lòng sinh ra tự ti cũng dễ hiểu!"

Cô ta thừa nhận bản thân mình không ưa Điền Mật Nhi, không bởi vì cái gì??, Đó chính từ trường không hợp, không vừa mắt, khác tính nên tương khắc. Ban đầu cô ta chỉ muốn làm cho chị ta không được thoải mái, cũng không có tâm tư sâu xa, cũng biết rõ người như anh cô ta thì không thể nào ly hôn được. Nào ngờ người trong nhà lại cứ bảo vệ cho chị ta, tất cả mũi nhọn cũng đều hướng về phía mình, ngay cả Lưu Tử Hiên tối ngày hôm qua cũng không cho cô ta sắc mặt tốt, thì sao có thể để cho chị ta cười hạnh phúc ngọt ngào như vậy được.

"Triệu Phương Mỹ!" Triệu Phương Nghị lúc này đã thật sự tức giận rồi, vì đang là năm mới nên anh không muốn để cho ba mẹ phiền lòng, nhưng cô em gái không hiểu chuyện này lại liên tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.

"Làm sao! Lại muốn đuổi em đi à! Không cần phải đuổi buổi tối em sẽ đi! Hơn nữa anh cũng không có quyền đuổi em, đây là nhà của cha mẹ em, tại sao lại đuổi em đi!"

Aiz, cái tính tình này, ở trong tình thế này nói như vậy không phải là đổ dầu vào lửa hay sao. Thân là phụ nữ thì lúc nên mềm thì phải mềm lúc nên nhu thì phải nhu, bị đàn ông giáo huấn một chút mặc dù khó chịu nhưng cần phải nhịn lại, không nên tức giận mất khôn. Vừa mới bắt đầu Lưu Tử Hiên còn nhường cô ta mấy phần nhưng hiện tại đã biết rõ cưới phải người vợ như vậy nếu nhịn thì chỉ có bị cô ta cưỡi lên đầu lên cổ mà thôi.

"Mấy đứa này đúng là không để cho ta yên tĩnh chút nào! Đây là cái nghiệt gì không biết, sao lại sinh ra một đám không biết trên dưới phải trái như vậy. Lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ, muốn làm gì thì làm đi, muốn thấy ta chết mấy người mới vui lòng chắc." Phương Di lúc này đã rất tức giận rồi, vứt dáng vẻ điềm đạm sang một bên, quyết tâm phải dạy dỗ đứa con gái này của mình một trận.

"Mẹ! Mẹ cũng chỉ biết nói con, mẹ nhìn anh trai đi, cứ xem con như kẻ thù vậy, ngay cả nói cũng đều không cho nói!" Theo đúng chuẩn mực người sai bao giờ cũng cáo trạng trước.

"Nói cái rắm, câu cô nói được xem là tiếng người hay sao! Lễ phép cũng quăng cho chó ăn được rồi! Đó là vợ của anh trai cô, không phải đối tượng để cô chế nhạo. Cô và Lý Như tốt như vậy, thì đi gọi cô ta là mẹ đi. Cô ta cho cô tiền hay là vàng bạc gì, hay cô ta là người nuôi cô từ nhỏ tới lớn, làm sao lại tiêm vào đầu cô những thứ như vậy, ai xấu ai tốt cũng không phân biệt rõ rồi."

Vốn hai con rể vẫn còn ở đây nên bà Phương Di không muốn cho con gái mình phải mất ămtj, nhưng đứa con này càng ngày lại càng quá mức. Mạt lúc nào cũng phải tươi cười với con rể mà con gái thì chẳng khác gì con chó điên, truy ra ngọn ngành thì họ lại nghĩ là mình không có giáo dục tốt chúng nó vì vậy có nhiều chuyện bà đã nhắm mắt bỏ qua rồi.

Triệu Phương Mỹ luôn cậy mạnh không nói đạo lý làm rối loạn khuấy đảo như thế này Lưu Tử Hiên đã sớm quen rồi, xem ra định lực của mẹ vợ còn không bằng mẹ mình nữa, xem ra mọi người nói thật đúng cũng là do cậu ta nuông chiều vợ mình quá mức. Ánh mắt của Lưu Tử Hiên tối sầm lại, không thể làm gì khác hơn là để cho cô phải chịu chút dạy dỗ rồi.

Triệu Phương Hà cũng biết rõ tính tình của em gái mình, cũng bởi vì mấy năm nay không có con nên bình thường đối với mọi chuyện cô gây ra mọi người đều bao dung, nhưng cũng cảm thấy chuyện này em mình đã làm quá mức rồi.

Đúng lúc đó Lý Như và cha mẹ cô ta lại tới cửa, vừa nhìn thấy mọi người giương cung bạt kiếm liền mở miệng khuyên can tựa như trước kia chưa có chuyện gì xảy ra.

"Phương Di, bà xem, nổi giận như vậy với đứa nhỏ có đáng không! Đều là miếng thịt ở trên người mình rớt xuống lại vì người ngoài đem tình cảm mẹ con làm cho căng thẳng như thế." Ngụy Kim Linh, mẹ của Lý Như nói.

Lý Thành Thụy cũng nói chen vào: "Đứa nhỏ khó khăn mới về nhà một lần, có gì to tát đâu, đến mức như vậy sao! Tiểu Như mang tiểu Mỹ đến nhà chúng ta chơi một lát đi, chờ một lát mẹ cháu hết giận rồi về."

Sau khi Lý Như và Triệu Phương Nghị đính hôn, đối với người trong nhà cũng thân thiết hơn, chỉ là kể từ lúc xảy ra chuyện kia mấy năm này hai nhà vẫn không có liên lạc với nhau, ai ngờ được họ lại muốn nối lại quan hệ như vậy.

Lý Như vừa đi đến thì Triệu Phương Mỹ liền kéo cô ngồi xuống uất ức tố khổ, nghe Lý Thành Thụy nói như thế, hai người tự nhiên cũng muốn đi ra ngoài.

Mặt của Triệu Quốc Đống lúc này không biết có bao nhiêu mây đen, dù sao cũng cùng ở chốn quan trường, không muốn cùng với Lý Gia vạch mặt rõ ràng, một cỗ hỏa khí liền bay về phía con gái út: "Hôm nay nếu con dám đi, về sau không được bước vào cái nhà này nửa bước!"

Triệu Phương Mỹ liền sửng sốt, cho tới bây giờ vẫn còn giữ thói quen được nuông chiều vì là con út trong nhà, tuy cũng có lúc ông khiển trách nhưng chưa bao giờ ông nói câu nghiêm khắc tàn khốc như hôm nay.

"Cha!" Có uất ức cũng có chút khó chịu, nhưng một tiếng này cũng không chỉ có cô thốt ra, cả Triệu Phương Mỹ và Lý Như cùng nhau gọi một tiếng.

"Tôi chỉ có hai đứa con gái và một đứa con trai cùng vợ của mình! Lý ***** vẫn nên gọi tôi là bác hoặc là chú thì tốt hơn. Người trong nhà thì hiểu được nhưng người ngoài nghe được sẽ hiểu lầm không tốt."

Trên mặt của người Lý gia thoáng qua lúng túng, Triệu Phương Hà nhân cơ hội này kéo em gái đi lên lầu, đem cả chồng và em rể lên theo. Đây là chuyện xấu trong nhà, mặc dù bọn họ mơ hồ có thể biết chút ít, thế nhưng khi trước mặt nghe được rõ ràng thì lại là một chuyện khác.

Biết là không thể nào lừa dối vượt qua cửa ải này, mắt Lý Như hồng lên, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống một giọt lại một giọt, khóc đến hoa lê đái vũ đẹp mắt như vậy thật khiến cho người ta đau lòng.

"Ba mẹ, con biết rõ là con sai lầm rồi, niệm tình chúng ta đã thân thiết nhiều năm tha thứ cho con một lần đi! Con bảo đảm về sau hiếu kính cha mẹ thật tốt, cùng A Nghị sống qua ngày, sẽ không bao giờ nghĩ đông nghĩ tây nữa, về sau con thật sự cũng không dám nữa!"

Lý Thành Thụy và Ngụy Kim Linh cũng theo đó mà nói: "Đứa nhỏ đã thật tâm hối cải, đa nhận ra cái sai của mình rồi, cho nó thêm một cơ hội đi! Phương Nghị và tiểu Như từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tựa như kim đồng ngọc nữ, hai nhà chúng ta thân thiết như vậy cũng nên nhượng bộ một bước mà thành toàn cho bọn nhỏ đi!"

Đã gặp qua người có da mặt dày nhưng lại chưa gặp qua người có da mặt dầy thành như vậy, làm bà Phương Di lại bốc hỏa lên, nhìn thấy thật chướng mắt, nói ra lời thiếu đạo đức như vậy liền tuôn ra một tràng: " Phương Nghị nhà chúng tôi trước khi kết hôn đúng là kim đồng, nhưng về phần Lý Như nhà ông bà vẫn chưa phải là ngọc nữ, không cần nói cũng nhìn ra được. Miệng lúc này nói đã biết sai rồi, sao ban đầu nhìn ở thấy hai vợ chồng già chúng tôi lại nói một câu đừng làm cản trở ngại hạnh phúc của cô! Vợ của nó tuy gia thế không có gì nhưng cũng là một cô gái trong sạch gả cho Phương Nghị nhà chúng tôi, nguyên nhân tại sao cô lại từ nước ngoài quay về tôi cũng không muốn hỏi, vậy nên các người cũng đừng tới đây can thiệp vào chuyện của nhà chúng tôi, bằng không tất cả mọi người đừng mong sống được dễ chịu!"

Lời này của bà Phương Di cũng đủ ngoan độc rồi, chỉ thiếu nước nói trắng ra mà thôi, Lý Thành Thụy lại liên tục suy tính, coi như không thể giảng hòa thì cũng không có ý định đắc tội với Triệu gia được. Nghe nói anh cả của Triệu giai ở thủ đô hiện tại trên quan trường rất thuận buồm xuôi gió, Triệu gia lại cùng hợp tác với Lý Vĩ, ở thành phố này mặc dù là khu vực của Lý gia nhưng trong gia tộc thì tiếng nói của ông ta cũng không có trọng lượng cho lắm, cho nên mới có lòng kết thân với Triệu gia. Vốn cho rằng con gái của mình xuất sắc, trở lại chỉ cần xuống nước nói vài câu thì sẽ khiến Triệu gia đem thứ con dâu nhà quê kia trả về, ai ngờ lại không được như mong muốn.

Không thể làm gì khác hơn là đem hi vọng đặt ở trên người của Triệu Phương Nghị, cậu ta và Lý Như từ nhỏ đã biết nhau tình cảm thanh mai trúc mã không thể nào mà không động lòng được.

"Phương Nghị! Con thật sự không thể tha thứ cho tiểu Như sao! Trong lòng nó vẫn luôn có con, chỉ là người trẻ tuổi luôn có ước mơ, lỗi ở đây là đem mơ ước xem trọng hơn tình cảm! Hiện tại cũng đã trưởng thành, cũng đã hiểu cái gì đối với mình là quan trọng nhất rồi. Chú cho tới bây giờ vẫn xem con như con trai ruộ của mình, chú cũng chỉ có mình Tiểu Như, nỗ lực cả đời này không phải sau này tất cả đều dành cho vợ chồng hai đứa hay sao. Cũng chỉ muốn hai đứa hòa hảo như lúc ban đầu, hai đứa cũng đừng so đo đến quá khứ của đối phương nữa, vui vẻ ngọt ngào, những ngày tháng sau này không phải so với hiện tại tốt hơn nhiều sao!"

Trong lời nói kia liền ám chỉ tất cả mọi thứ của mình sau này có thể cho anh và Triệu gia, hơn nữa con gái ông so sánh với Điền Mật Nhi thì hơn gấp trăm lần, quan trọng nhất là vẫn còn chưa có kết hôn.

Thật là làm cho người nói không nên lời rồi, không cần Triệu Phương Nghị trả lời, bà Phương Di liền trực tiếp đem bọn họ giết chết trong nháy mắt.

"Con dâu của tôi thông minh xinh đẹp, đường đường là sinh viên ***** tài cao học rộng, gia thế trong sạch, chỉ cần Triệu Phương Nghị vẫn là con trai do tôi sinh ra cũng sẽ không ngu đến mức buông ra người vợ thuần khiết của mình mà đi nhặt giày rách của người khác!"

Một câu liền trúng ngay đích, hiện tại thời bấy giờ đối với trinh tiết vẫn còn rất coi trọng, giày rách cùng với tội phạm thời đó cũng không khác nhau là mấy.

Sau đó người Lý gia rời đi, Triệu Phương Nghị vẫn giữ nguyên kế hoạch dẫn Điền Mật Nhi ra bờ sông đi dạo, bà Phương Di tính toán phải dạy dỗ lại con gái của mình cho mở mang đầu óc ra mới được.

Trên đường đi không ai nói lời nào, bờ sông cách chỗ họ ở không tính là quá xa, nhưng vì có tuyết nên đường trơn phải lái xe chậm lại, phải mất mười lăm phút mới đến. Dừng xe xong, Triệu Phương Nghị định xuống xe nhưng nhìn thấy Điền Mật Nhi không nhúc nhích cũng biết là cô đang mất hứng.

"Em lại muốn làm gì! Thái độ của cha mẹ em nhìn thấy rồi đấy, cũng đều đứng về phía em không phải sao."

Điền Mật Nhi liền cau mày, trong lòng không nén được bực bội, cứ cố không tỏ ra uất ức nhưng luôn có cảm giác bị người khác coi thường, lại không ngừng bị tai bay vạ gió, còn có người muốn cho mình đi vào chỗ nguy hiểm nữa. Cô em chồng chèn ép thì không nói làm gì, người ngoài cũng lại tới châm biếm mỉa mai, nhà cô chính là tám đời bần nông đấy đã làm phiền đến người nào chưa, thấy người nào phù hợp thì lấy người đó đi!

"Vậy còn anh!? Có phải là đang hối hận vì đã lấy em rồi hay không, vẫn muốn cùng cô ta nối lại tình xưa chưa gì, em sẽ thành toàn cho hai người. Nhất định anh phải cho cô ta ám hiệu thì cô ta mới bám anh không buông như vậy chứ! Cóc ba chân khó tìm, đàn ông thì đầy rẫy, không có Triệu Phương Nghị anh, em cũng không tin Điền Mật Nhi em phải cô độc cả đời này!!" Điền Mật Nhi tức cành hông, vào lúc này liền trút ra nỗi lòng của mình.

"Điền Mật!" Triệu Phương Nghị lần đầu tiên gọi cả tên họ của cô ra, ở bên ngoài anh vẫn thường gọi cô là tiểu Điền, khi hai người ở chung với nhau đều gọi Mật Nhi, lúc bị cô chọc giận cũng chỉ gọi là Điền Mật Nhi mà thôi.

"Anh chưa cho cô ta bất kỳ ám hiệu nào, không nói đến có quan hệ gì, thì thời điểm thoái hôn đều kết thúc cả rồi! Kể từ khi cưới em, trong lòng của anh cũng chỉ có một mình em, lời này anh chỉ nói một lần cuối cùng, đời này vợ của anh chính là em! Về sau nếu em lại vì chuyện này mà ầm ĩ, nếu muốn ly hôn anh cũng sẽ đồng ý!"

Nói cũng đủ ngoan độc đi, Điền Mật Nhi cũng thấy sợ đến rơi nước mắt.

Triệu Phương Nghị thở dài, nghĩ thầm trong bụng quả nhiên cô do trời cao phái tới để hành hạ mình, ở cùng với Điền Mật Nhi, anh một chút thủ đoạn cũng không có, muốn chống lại cô nhưng cho tới bây giờ chỉ có mình anh nộp khí giới đầu hàng mà thôi!

Đem cô từ ghế lái phụ ôm tới ngồi vào trên đùi, để cho cái đầu nhỏ của cô nằm ở trên bả vai anh tiếp tục khóc, đưa bàn tay ra sau nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô.

"Ngoan, đừng khóc, là anh không tốt, là anh sai rồi!"

Điền Mật Nhi được tiện nghi nhưng vẫn còn ra vẻ, vẫn khóc thút tha thút thít, buồn bực nói: "Anh, hic, anh còn nói, muốn, muốn ly hôn với em!!!"

Ý snh không phải như thế này có được hay không, nhưng vào lúc này lại không dám nguỵ biện, sợ vợ của mình càng thêm tức giận, nói anh sai thì chính là sai!

"Là anh không tốt!" Triệu Phương Nghị lại nói.

"Còn nói em ầm ĩ nữa!" Điền Mật Nhi lại tố.

"Là anh không đúng!" Triệu Phương Nghị tiếp tục nhận sai.

"Anh lại còn hung dữ với em!" Điền Mật Nhi tiếp tục tố giác.

"Là anh sai lầm rồi!" Triệu Phương Nghị......

"Vậy về sau không phép anh hung dữ với em!"

"Được."

"Cũng không cho nói ly hôn, em sẽ rất đau lòng!" Điền Mật Nhi ôm ngực, vừa nghĩ tới đời trước đã không có được anh, đã cảm nhận được nhu tình của anh thì làm sao cô có thể chịu rời khỏi anh được.

Điền Mật Nhi tan nát cõi lòng, khóc đến mức Triệu Phương Nghị cũng thấy đau xót, nâng cái đầu nhỏ kia lên dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt kia của cô.

"Không bao giờ nữa, đừng khóc, Mật Nhi đừng khóc, em khóc như vậy lòng của anh cũng không được dễ chịu tí nào."

Rốt cuộc cũng là vợ chồng, vợ chồng son đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, Điền Mật Nhi khóc đủ rồi thì chuyện này cũng liền bỏ qua.

Triệu Phương Nghị hỏi cô: "Có còn muốn đi chơi hay không!"

Điền Mật Nhi soi soi gương, hai con mắt vừa đỏ vừa sưng, đi ra ngoài sẽ rất mất mặt.

Liền ăn vạ: "Không đi đau, xấu hổ chết rồi!" Vùi mặt trong lồng ngực bền chắc, dùng sức bấm vào cơ bắp bên eo của anh.

Triệu Phương Nghị liền thấy ngứa ngáy, tất cả đều bị dáng vẻ yêu kiều kia của cô lấy lòng rồi, trong lồng ngực lại truyền ra tiếng cười nho nhỏ.

"Vợ của anh lúc nào cũng xinh đẹp, hình dáng gì mà anh chưa từng nhìn qua!"

Điền Mật Nhi chu mỏ, trong lòng liền thấy vui vẻ, khóe miệng không nhịn được cong lên: "Lão Vương buôn dưa!"

Nhìn tâm tình của cô chuyển biến tốt, Triệu Phương Nghị liền trở nên nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo: "Về sau không được phép nói ly hôn! Có nghe thấy không!"

Trong lòng không còn ưu tư nữa nên Điền Mật Nhi cũng nguyện ý chiều theo anh, còn cảm thấy anh như vậy đặc biệt nam tính. Liền lấy lòng nói: "Đời này, đời sau, kiếp sau sau nữa em cũng chỉ nhận thức một mình anh! Anh cũng không thể không muốn em, nếu không có biến thành quỷ em cũng quấn lấy anh!"

Triệu Phương Nghị liền ho khan, khóe miệng nhanh chóng vểnh lên, trong nháy mắt liền thấy tự đắc, nhưng sự đắc ý này không lừa được người khác.

Chỉ nói cô một câu ‘ nói năng ngọt xớt ’, Triệu Phương Nghị giúp cô đội mũ, quấn kỹ khăn quàng cổ, Điền Mật Nhi khoác vào tay của anh, cả người cũng mau dính lên trên người của anh rồi.

Nếu đổi lại là bình thường khẳng định Triệu Phương Nghị sẽ nhanh chóng khiển trách cô không nghiêm chỉnh, để cho cô tự mình đi bộ, nhưng mới rồi làm cô khóc một trận như vậy, lại nghĩ dù sao cũng đang mặc thường phục nên cứ để cô muốn làm gì thì làm!

Điền Mật Nhi là người được cho cái bậc thềm thì ánh mắt liền nhìn vào cửa, nghĩ thầm hiếm có cơ hội có thể trấn áp anh nên phải thừa dịp này hưởng thụ nhiều thêm một chút. Bèn bắt anh ăn mứt quả, bắt anh cầm kẹo đường, còn bắt anh mua cho mình bóng bay và chong chóng nữa. Triệu Phương Nghị bị bắt làm gì thì làm cái đó, Điền Mật Nhi thấy anh như vậy cũng không đành lòng đùa dai, cái cô thích là dáng vẻ nghiêm nghị, kiên cường bất khuất của anh, đem một một con sư tử oai hùng nuôi thành mèo cứ thấy khó chịu thế nào ấy.

Lấy bóng báy buộc vào trên tay mình, tiêu diệt hết mứt quả và kẹo đường, cầm chong chóng trong tay, Điền Mật Nhi chỉ vào xe trượt tuyết trên mặt sông đang kết băng nói: "Chúng ta đi chơi cái đó đi! Không biết huấn luyện viên đội đặc chủng của chúng ta có chơi được xe trượt tuyết hay không!"

Lúc gần về lại có người hỏi hai người bọn họ có muốn chụp ảnh lưu niệm hay không, lại nghĩ Điền Mật Nhi rất thích chụp hình, Triệu Phương Nghị vừa định đồng ý thì lại bị cô bác bỏ. Sao mà chụp được, mới vừa khóc xong nên mắt sưng mũi hồng lại còn bị gió lạnh thổi lên nữa, trên mặt cô bây giờ chẳng khác gì thằng hề cả, mang bộ mặt như vậy đi chụp hình không phải là để lại chứng cớ phạm lỗi hay sao. Lắc đầu tỏ ý không muốn chụp, bình thường lúc xinh xắn thì không chụp lúc này mà chụp thì xấu chết rồi ——

Hai ngày sau, Triệu Phương Nghị và Điền Mật Nhi cũng trở về thủ đô, Điền Mật Nhi chưa phải đến trường nên có thể đến đơn vị cùng Triệu Phương Nghị. Hầu như tất cả phụ nữ sau khi kết hôn vẫn luôn xem chồng và con của mình làm trung tâm còn việc khác ngoài xã hội sẽ bớt chú ý đến.

Chế độ phòng thủ của đơn vị Triệu Phương Nghị cũng đang từ từ hoàn thiện, trong khu nhà dành cho người thân cũng đã có không ít chị dâu tới ở, lầu dưới cùng lầu trên cũng đã có vài hộ dọn đến. Đơn vị cũng mở một tuyến xe đặc biệt để mọi người có thể đi lại thuận tiện hơn, đưa đến trạm xe bus dưới chân núi, nhưng vì người cũng không nhiều lắm nên có lúc còn phải đợi người đến đông đủ rồi mới xuất phát.

Đã có xe buýt, Vương Văn Tĩnh cũng sẽ không cần phiền đến Điền Mật Nhi nữa rồi, nhưng thỉnh thoảng có lúc sẽ nói bang quơ rằng tuyến xe này không thuận tiện lắm, lên xe buýt lại phải chen lấn không có chỗ ngồi, nếu đi làm muộn mấy lần còn bị khấu trừ tiền thưởng nữa.

Tuy vậy cũng bị Điền Mật Nhi lảng sang nói chuyện khác, câu này mà chị cũng nói ra được chỉ vì tiền thưởng của chị mà người khác thì phải đi sớm về tối, đưa đi đón về hay sao. Cha ruột, mẹ ruột cũng còn chưa được ân cần vậy, trước kia không có biện pháp nào, nể mặt Dương Dực và Triệu Phương Nghị là chiến hữu của nhau nên mới giúp đỡ, hiện tại đơn vị cũng đã có xe rồi, cô cũng không phải là không có việc gì nên tạo việc để làm.

Điền Mật Nhi có một thói quen, đó chính là mỗi sáng sớm đứng ở ngoài hiên đọc các bài khóa, học ngoại ngữ trọng yếu nhất vẫn phải có hoàn cảnh tốt, còn phải học nhiều đọc nhiều. Mỗi sáng sớm cô liền đứng ở trong tiểu viện đọc sang sảng, hiện tại thời bấy giờ những ngôn ngữ này còn chưa được phổ biến. Các chị dâu ở bên cạnh tột trái một phải nhìn cô như vậy cảm giác rất ngạc nhiên, mỗi sáng sớm khi thấy Điền Mật Nhi đứng đọc là lại hỏi cô đang nói tiếng nước nào một hồi lại hỏi cô đang nói cái gì.

Trước kia thường có câu khuyên rằng đã là phụ nữ thì không nên lấy chồng trong quân đội, ý muốn nói một cô gái tốt không cần thiết phải gả cho người làm lính lại phải làm quả phụ chịu nhiều khổ cực. Các chị dâu ở đây hều hết đều xuất thân nông thôn hoặc là công nhân vì vậy bọn họ rất nhiệt tình và thật thà. Nghe nói Điền Mật Nhi cũng xuất thân từ nông thôn, đều nói cô đã mang lại mặt mũi cho dân quê bọn họ nên đối với cô cũng không còn câu nệ như trước. Ban đầu lúc mới biết cô là vợ của đại đội trưởng, là vợ của người có chức vụ cao nhất khu vực phòng thủ này, trình độ học vấn cao lại còn xinh đẹp nữa liền nghĩ rằng khi ở chung sẽ rất khó khăn đây. Cũng từ miệng của chồng mình cùng những chiến sĩ khác mà dần dần hiểu rõ, vợ của đại đội trưởng mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đối đãi với mọi người đặc biệt nhiệt tình, tìm cả ngày không ra tật xấu nào.

Thử cùng cô hàn huyên mấy câu về việc nhà, quả thật thấy bình dị gần gũi, không hề kiêu ngạo, nói chuyện vẫn rất thật thà. Về sau các chị dâu này nếu có cái gì không hiểu hoặc là có chuyện khó khăn đều tìm đến Điền Mật Nhi để cô bày kế sách cho mình, thứ nhất là cô tới đây trước bọn họ, thứ hai là cô có học vấn cao, cái cô biết được khẳng định sẽ nhiều hơn bọn họ......

So với Điền Mật Nhi nhanh chóng hòa đồng thì Vương Văn Tĩnh lại có vẻ không quá thân thiện, cô ta chỉ nói chuyện với mấy chị dâu xuất thân từ thành phố mà thôi. Dần dần trong khu nhà liền phân chia ra làm hai phái, phái thứ nhất đại biểu cho những người ở nông thôn, phái thứ hai đại biểu cho thành thị. Mấy chị dâu đến từ nông thôn luôn nói mấy chị dâu trong thành phố nhiều tật xấu như thế nào, đoán chừng mấy chị dâu ở bên kia cũng nghị luận bọn họ như thế về chuyện này thì Điền Mật Nhi cũng không rõ lắm. Bởi vì lần đầu tiên khi họ nói với Điền Mật Nhi dân quê như thế này như thế kia liền bị cô dịu dàng nói mấy câu chấn chỉnh, sau này cũng có thể đã biết cô xuất thân từ nông thôn nên càng không thể nói với cô những chuyện này. Cô cũng đã khuyên các chị dâu ở đây đừng nói sau lưng người khác, nhưng bọn họ là người cẩu thả, lúc ấy thì sảng khoái đồng ý còn nói rằng cô nói có lý, nhưng chỉ một lát sau thì đâu vẫn đóng đấy.

Người ta cũng đều là người lớn cả, lại không phải là người thân thích nên Điền Mật Nhi cũng không lúc nào cũng đi theo người ta mà dặn dò, đành phải nghe rất nhiều chuyện thị phi.

Phụ nữ đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ có chiến tranh!

Một tối nọ vừa muốn ngủ, thì lại nghe Triệu Phương Nghị hỏi: "Em và vợ của Dương Dực có mâu thuẫn?"

Câu hỏi này làm Điền Mật Nhi ngạc nhiên mở to mắt, kinh ngạc hỏi lại anh: "Không có! Có chuyện gì sao?"

"Hôm nay Dương Dực tới nói xin lỗi với anh, anh cũng vậy rất buồn bực, ý của cậu ta hình như là vì tiểu Vương. Cụ thể chuyện gì xảy ra thì cậu ta cũng không nói, cho nên anh mới hỏi em."

"Dương Chính ủy nói với anh lời này, nhất định là có chuyện gì xảy ra! Chẳng qua em gần đây cũng không tiếp xúc với Vương Văn Tĩnh nên cũng không hiểu rốt cuộclà thế nào." Hình như nghĩ ra điều gì, Điền Mật Nhi có chút bừng tỉnh mà nói: "Lần trước không đã nói với anh các chị dâu ở nông thôn tới có chút bài xích người thành phố hay sao, có phải vì chuyện này hay không!"

Triệu Phương Nghị cảm thấy cũng không sai, cũng không hiểu trong đó có liên quan gì tói Điền Mật Nhi, tính tình của cô anh biết rõ, tuyệt đối sẽ không dính vào trong đó, vì muốn giữ mặt mũi cho anh coi như phải chịu thiệt một chút cũng sẽ không trở mặt với người ta. Cho nên khi nghe Dương Dực nói vậy, anh cũng không mù quáng chỉ trích, mà chỉ hỏi cô xem có chuyện gì xảy ra không.

"Họ có mâu thuẫn thì em phải hòa giải chứ, em là vợ của anh, coi như tuổi còn nhỏ, cũng phải quan tâm đến người nhà của cấp dưới chứ!"

Aiz, đàn ông thật tình nghĩa, đàn ông thật có trách nhiệm!

Tuy nhiên đối với chuyện này cô thật sự là lực bất tâm tòng tâm, ai bảo cô cũng là người đến từ nông thôn. Muốn thay đổi suy nghĩ đã in sâu trong tiềm thức của các chị dâu nông thôn thật sự không dễ dàng, đối với nhóm ngược lại cũng khó khăn như vậy.

Không phải nói người thành phố kiêu ngạo, ở chỗ nào mà không có người xấu người tốt, Vương Văn Tĩnh kiêu ngạo, hai chị dâu nói chuyện hòa hợp với cô tuy tốt nhưng cũng rất kiêu ngạo, không thể vơ đũa cả nắm được.

Trong nhà có cô em chồng đã đủ làm cô nhức đầu rồi, đi ra bên ngoài thật không muốn đi tiếp cận quá sâu.

"Dương Dực không phải là chính ủy sao, công việc chính là làm công tác tư tưởng, vừa đúng để cho anh ấy bổ túc cho tiểu Vương học một khóa."

Chủ ý gì lại cùi bắp như vậy, Triệu Phương Nghị lạnh mặt liếc cô một cái, nói: "Đang muốn tìm cách để giải quyết mâu thuẫn cho vợ của Dương Dực, chứ không phải là để cho bọn họ chiến đấu với nhau thế này!"

"Không thể, Dương Chính ủy cưng chiều vợ như vậy, còn kém so với thái hậu thôi." Ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ đều một tay anh ta chăm sóc. Sâu trong nội tâm của cô cũng có một chút rất hâm mộ, nhưng cô cũng không thích cách làm này có cảm giác như anh ta đã đánh mất chính mình rồi. Rất giống như cô, một nửa là thành yêu, một nửa là vì muốn chuộc tội cho kiếp trước. Dương Dực và Vương Văn Tĩnh cùng ở trên một vạch xuất phát, mà anh ta lại làm được như vậy, còn không cần phải hồi báo lại, bản thân là phụ nữ cô cũng thấy ủy khuất thay anh ta.

Kiêu ngạo của đàn ông phụ nữ không thể nào hiểu được! Đóng cửa lại có thể rửa chân cho vợ nhưng trước mặt anh em như vậy là bị bẽ mặt, mẹ ruột tới cũng không được hầu hạ như vậy. Điểm này vợ anh cũng làm rất tốt, mặc kệ ở đâu cũng đều giữ mặt mũi cho anh, khiến cho anh càng thêm yêu thương cô nhiều hơn. Một cô gái động lòng người như vậy ngày ngày có ngậm trong miệng cũng thấy không đủ.

Thật không dễ dàng mới về một lần mà lại cứ nói đến chuyện xấu của nhà người khác, làm chậm trễ ** lãng phí thời gian vàng bạc của bọn họ rồi. Triệu Phương Nghị âm thầm tự kiểm điểm mình, tư tưởng đã thông suôt liền nhìn sang Điền Mật Nhi vẫn còn đang đọc sách mạt không biến sắc, nói: "Ngủ thôi! Tối như vậy mà cũng đọc, không cần tới mắt nữa sao."

Vừa đúng lúc đọc xong được một đoạn, Điền Mật Nhi liền ‘ Dạ ’ đáp một tiếng, mắt quả nhiên cảm thấy rất mỏi, liền vuốt vuốt mấy cái sau đó đi vệ sinh rồi trèo lên giường tắt đèn đi ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.