Chương trước
Chương sau
Kết hôn là phải dùng đồ mới, trước đó vài ngày Phương Di và Điền Mật Nhi đã đi mua rồi. Phương Di còn muốn thay mới đồ dùng trong phòng Triệu Phương Nghị nhưng Điền Mật Nhi không đồng ý. Những đồ đó đều là đồ gỗ, người bây giờ dùng thì có vẻ gượng ép nhưng Điền Mật Nhi là người hoài cổ, rất thích những đồ đó. Điền Mật Nhi không tranh thủ không lãng phí rất được lòng hai vị Triệu gia, cũng rất quý con dâu nhỏ nên càng muốn cho cô những đồ tốt nhất.

Bây giờ chỉ còn mua quần áo, rượu chè thuốc lá là được, những cái đó không cần vợ chồng trẻ quan tâm. Triệu Quốc Đông và Phương Di đã chuẩn bị tất cả, cả đêm viết thiệp mời rồi về báo cho Điền gia.

Điền Mật Nhi năm nay mới 17 tuổi, phải tròn mười tám tuổi và có người giám hộ ký tên thì mới có thể lĩnh giấy đăng ký kết hôn. Triệu Quốc Đông tìm người quen, sửa lại số tuổi, đăng kí hộ khẩu cho Điền Mật Nhi cho nên ông bà Điền gia cũng dậy rất sớm để đi đăng ký cùng hai đứa nhỏ.

Từ cục dân chính đi ra, Triệu Phương Nghị hỏi: "Thì ra tên của em là Điền Mật Nhi, anh cứ nghĩ em là Điền Mật đấy".

Điền Mật Nhi nói: "Lúc đó đi đăng ký giấy khai sinh người ta không cẩn thận quẹt thêm một nét nên tên thêm một chữ".

"Vừa rồi lúc sửa hộ khẩu em nói đổi lại thành Điền Mật tại sao anh không đồng ý?". Điền Mật Nhi lại hỏi.

Triệu Phương Nghị im lặng, gương mặt nghiêm túc. Điền Mật Nhi thấy vậy vuốt vuốt mũi ảo não đi bên cạnh.

Cô cứ nghĩ là mình sẽ không được biết vì sao thì Triệu Phương Nghị thừa dịp cha mẹ không để ý, nói nhỏ vào tai cô: "Mật Nhi rất êm tai, rất giống với em, anh thích!".

Điền Mật Nhi sửng sốt giống như bị sét đánh, người này đang tỏ tình sao?

Triệu Phương Nghị trầm giọng cười nhẹ: "Ngu ngốc!".

Nói xong thì bước nhanh lên chỗ cha mẹ, Điền Mật Nhi sửng sốt một lúc cũng chạy đuổi theo, cũng quan sát Triệu Phương Nghị. Tại sao lại có bộ dạng kỷ luật chính trực như vậy? Vừa rồi có phải là ảo giác của mình không? Điền Mật Nhi buồn bực. Người này hình như đã vượt qua khỏi sự hiểu biết hai kiếp của cô với anh rồi, có cảm giác như không nắm được tờ... rim! ~~ (Shin: *khụ* cái này là cv, là raw, không phải Shin).

Triệu Phương Nghị nhìn cô lấm la lấm lét thì cười thầm trong lòng. Nhiều năm sống trong quân ngũ đã tạo cho anh khuôn mặt và tính tình bất động như núi. Mặc dù mắt nhìn trước những đã sớm nhìn rõ cô, xem ta anh cảm giác rất đúng. Mật Nhi, rất thích hợp với cô! Cô, ngọt như mật!

-------

Mấy người lại đi bách hóa mua cho Điền Đại Hà và Triệu Phương Nghị mấy bộ đồ tây, áo sơ mi. Lúc kết hôn Triệu Phương Nghị mặc quân trang nhưng vợ chồng đi ra ngoài thì cũng phải mặc áo mới. Điền Đại Hà sống hơn nửa đời người cũng chưa mặc những quần áo như thế này, muốn thay những cũng khong biết mặc thế nào. Điền Mật Nhi đau lòng cha mẹ, cũng không quản người Triệu gia nghĩ thế nào mua cho Điền Đại Hà và bà Vương Tứ Nhi mỗi người một cái áo lông, một cái quần dài, mỗi người hai cái áo len dày hàng hiệu.

Khi Điền Mật Nhi đến Triệu gia thì mẹ đã đưa cho cô 20 đồng tiền, sau đó tiền sinh hoạt đều là Phương Di và Triệu Quốc Đông cho. Vương Tứ Nhi sợ hãi, kéo con gái, ra hiệu cho cô, không cho cô xài tiền bậy bạ, sợ người Triệu gia không vui. Nhưng kiếp trước Điền Mật Nhi rất áy náy với cha mẹ, bây giờ cô không thể giúp gì cho cha mẹ nhưng nhất định phải để cho hai người thấy hạnh phúc và vui vẻ. Hôm nay cô thấy hai người còn mặc áo cũ, thật sự là áy náy và không biết nói thế nào.

Triệu gia không những không mất hứng mà còn giúp Điền Mật Nhi chọn lựa. Điền Mật Nhi cũng nhớ hết những thứ này, quyết định sau này càng phải hiếu thuận hơn với cha mẹ chồng.

Đến Điền Mật Nhi thì lấy chiếc sườn xám đỏ thẫm thêu Mẫu đơn như ý, không xẻ tà cao, dáng vẻ đẹp, thêu thủ công. Đây thực ra là bản mẫu của cửa hàng nhưng kết hôn quá gấp nên không có thời gian đợi, tăng thêm ít tiền để lấy sớm.

Còn thiếu tấm hình kết hôn thôi! Thật ra trong lòng Triệu Phương Nghị rất mâu thuẫn nhưng nhìn thấy Điền Mật Nhi mong đợi, lời từ chối vừa đến miệng cũng nuốt vào.

Điền Mật Nhi rất hưng phấn, kiếp trước dù kết hôn nhưng rất sơ sài, hình chụp chung của hai người cũng không có. Trong cuộc sống cô đơn hối hận cô muốn nhớ lại những kỉ niệm nhưng một vật cũng không có để tưởng niệm. Còn phải nhìn những ghi chép ngọt ngào của người khác làm cô càng ảo não hối hận.

Bây giờ có cơ hội, cô nhất quyết không như trước kia, nhìn chằm chằm vào Triệu Phương Nghị mong đợi, đến khi anh gật đầu thì cao hứng.

Nhưng mà mải vui mừng Điền Mật Nhi đã quên một chuyện! Lúc chụp hình hay kết hôn đều phải trang điểm đấy!

Điền Mật Nhi sững người nhìn cô dâu trước mắt bị vẽ thành mặt bột mì thì giật mình! Thợ trang điểm gọi nàng thì sợ hãi lắc đầu, lùi chân về phía sau.

Nhưng mà người thợ này rất nhiệt tình, túm Điền Mật Nhi về: "Nào, không trang điểm sao có thể gọi là ảnh cưới được".

Thương lượng một lúc lâu người ta mới tin tưởng cô có thể tự trang điểm được. Điền Mật Nhi dùng đồ trang điểm của họ, đánh mặt đơn giản mà trang nhã. Mặc dù bây giờ áo cưới đơn giản mà nhìn không được đẹp lắm nhưng Điền Mật Nhi vẫn hào hứng đội sa mỏng, váy cưới. Triệu Phương Nghị cũng thay bộ âu phục mới mua. Hai người đứng bên nhau, nhiếp ảnh gia cũng không yêu cầu động tác gì mà nói bọn họ chỉ cần mỉm cười.

Phương Di nói hai người đúng là kim đồng ngọc nữ, Vương Tứ Nhi thì kích động lau nước mắt! Nhiếp ảnh gia lại bảo mọi người vào chụp ảnh gia đình, Điền gia tiếc khi thiếu con trai, trong lòng Phương Di cũng giận hai cô con gái không quan tâm đến hôn sự của anh em. Không phải là hai đứa không giới thiệu con gái cho bà nhưng bà nghĩ thông rồi so với kết thân với gia đình tốt, không bằng bà được hưởng cuộc sống thoải mái bây giờ. Bọn họ cũng đã lớn tuổi rồi, lại còn phải ngày đêm lo lắng vì những việc nho nhỏ, chuyện Lý gia không phải là ví dụ sao.

Bọn họ đến muộn nên thợ chụp ảnh đã bắt đầu dọn dẹp đồ. Điền Mật Nhi ngăn họ lại muốn chụp thêm một tấm nữa với bộ quần áo khác. Mồ hôi, bây giờ người có kỹ thuật tốt như vậy kiếm đâu được, về sau muốn chụp thêm chỉ sợ tiền sẽ phải tiêu nhiều, bây giờ chụp thêm mấy tấm để làm kỷ niệm. Nhưng mà phải thương lượng với người ta, nhờ người ta chụp luôn. (đoạn này chém chém chém!)

Cũng may nhân viên đồng ý rất nhanh, Điền Mật Nhi nhanh chóng thay sườn xám mới mua, buộc lại mái tóc lộ ra vầng trán đầy đặn, tô đôi môi hơi hồng, khóe mắt cũng dùng bút kẻ nhọn. Cả người mặc sườn xám nổi bật, càng quyến rũ mê người.

Triệu Phương Nghị cũng không phản đối, thay quân trang cảm giác thoải mái hơn. Người chụp ảnh nhìn chú rể mặc quân phục thì dàn phông cảnh màu đỏ, rồi đặt một chiếc ghế. Kết hợp với Điền Mật Nhi mặc sườn xám, mang lại cảm giác như quan quân và vợ bé hai mươi năm về trước.

Triệu Phương Nghị nhìn thẳng vào Điền Mật Nhi, anh đã từng thấy nhiều phụ nữ không gọn gàng lôi thôi hay là những phụ nữ mắt xanh mắt đen nên khi nhìn thấy Điền Mật Nhi đơn giản thoải mái làm anh thấy rung động. Không ngờ hôm nay cô lại biến thành một cô gái quyến rũ như thế này vẫn làm cho tim anh đập loạn.

Ngay cả Điền Mật Nhi cố ý không để ý đến nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh nhìn theo cô. Triệu Phương Nghị cao lớn ngồi trên ghế, Điền Mật Nhi mỉm cười ngọt ngào mềm mại đứng bên cạnh. Người chụp ảnh thấy hai người rất xứng đôi, chủ động yêu cầu hai người chụp thêm vài tư thế.

Phương Di nhìn mấy tấm ảnh, sung sướng lập tức trả gấp đôi tiền để lấy luôn. Điền Mật Nhi không muốn tốn tiền thừa vì dù sao cũng chỉ có hai ngày là có thể lấy nhưng Phương Di muốn khoe với bạn bè đến uống rượu mừng, còn muốn phóng to lên thành mấy tấm. Triệu Phương Nghị không tham gia nhưng trong lòng cũng muốn có nhanh tấm hình hai người chụp chung. Trước đây anh vẫn thấy chiến hữu cất giữ tấm hình của người nhà, bây giờ anh cũng muốn làm việc ngu ngốc đó.

Vội vàng cả một ngày hai nhà đến ăn ở một nhà hàng, cũng là tẩy trần cho vợ chồng Điền Đại Hà. Sau khi ăn xong lại đưa hai người đến nhà khách của tỉnh nghỉ ngơi, Điền Mật Nhi muốn ở lại với cha mẹ, Điền Đại Hà cũng sợ con gái sắp kết hôn sẽ phạm phải sai lầm, ngày sau lại bị nhà chồng chê cười. Mặc dù ông tin hai đứa con của mình nhưng đề phòng vẫn hơn ngày sau hối hận.

Lúc người Triệu gia đi, Triệu Phương Nghị gọi Điền Mật Nhi đến một bên nói chuyện, mấy phụ huynh nghĩ là vợ chồng son có lời muốn nói thầm, cảm thấy vui mừng vì tình cảm của hai người rất tốt.

Điền Mật Nhi biết rõ tính cách của người kia, cơ bản là không thể ảo tưởng, không dạy dỗ lại cô là may lắm rồi.

Quả nhiên: "Tí nữa rửa sạch cái mặt mèo này đi, về sau không được trang điểm như vậy nữa, đồi phong bại tục". Điền Mật Nhi di di cái chân. Ừ, rất sạch sẽ, chà không ra bùn.

"Đừng nghiêm, em có thái độ gì thế?". Triệu Phương Nghị phát uy! Bây giờ đang ở bên ngoài nên Điền Mật Nhi thấy nên giữ thể diện cho anh, không phản kháng mà đứng thẳng người.

Triệu Phương Nghị thấy thái độ của cô rất tốt cũng không nói nhiều. Từ trong túi lấy ra thứ gì đưa cho cô, Điền Mật Nhi cầm lấy và xem xét, không ngờ là sổ tiết kiệm, cô ngạc nhiên nhìn anh.

"Đây là tiền lương và tiền phụ cấp của anh, chắc sẽ đủ để em tiêu dùng, về sau muốn cái gì thì mua cái đó đừng suy nghĩ nhiều".

Điền Mật Nhi theo bản năng muốn đẩy ra nhưng Triệu Phương Nghị trợn mắt: "Em là vợ anh, anh nuôi là điều hiển nhiên!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.