"Anh! Anh đừng tự trách mình, em cam tâm tình nguyện mà, thật đấy!". Điễn Dã cứ ngồi đó, nói thế nào cũng không nghe làm Điền Mật Nhi rất đau đầu. Nhưng mà cô cũng hiểu, mấy ngày trước cô vừa tuyệt thực vừa treo cổ tự sát, bây giờ nói là mình cam tâm tình nguyện thì ai cũng không tin được.
Điền Mật Nhi sốt ruột phải khích anh: "Chẳng lẽ anh không quan tâm đến mọi người, để em phải hi sinh không công như thế sao? Chẳng lẽ anh muốn nửa đời sau của ba mẹ không tốt lên được sao? Nếu như thế thì em chết đi còn hơn, đỡ phải nhìn thấy sự đau lòng của cha mẹ".
Điền Dã vẫn cúi đầu, Điền Mật Nhi không thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng vẫn có thể cảm thấy nội tâm anh đang giãy giụa và khổ sở. Lau nước mắt trên mặt cô lại nói: "Anh! Anh là hi vọng của nhà mình, là người cha mẹ trông cậy vào. Anh đừng nghĩ là em vì anh nên mới làm thế, em đau lòng cho cha mẹ nên mới đồng ý với cha mẹ, đây là lòng hiếu thảo của em với cha mẹ! Còn anh, anh cũng phải trưởng thành, cũng phải học cách báo đáp cha mẹ rồi! Đừng có ngồi đó ôm lòng tự ái của mình mà không nghĩ đến cha mẹ và người thân sẽ đau lòng cho anh như thế nào". Đôi tay Điền Mật Nhi nâng lên đánh vào đầu của anh trai mình, nhìn hắn nói chắc chắn: "Anh, nếu Triệu gia không phải người tử tế thì dì cả cũng không ra sức hợp tác như thế! Mặc dù cha mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-ca-ca-la-nguoi-anh-tot/2348403/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.