Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh kia tới không chớp mắt, trong lúc bà Liên còn đang run rẩy đứng phía kia thì tôi đã nhanh tay cầm sấp ảnh lên xem. Mặc dù trong lòng đang dậy sóng nhưng tôi vẫn cố trấn an cảm xúc của mình, chuyện gì cũng phải từ từ... phải từ từ.
Giọng của bà Liên run rẩy:
- Đây... đây là gì?
Đông Quân cười nhạt:
- Bà tự xem đi.
Trước sự ngạc nhiên kèm tò mò của bao nhiêu con mắt ở đây, bà Liên sợ sệt cầm sấp hồ sơ trên bàn lên xem. Tôi cũng giấu tấm ảnh mà tôi đang cầm ra sau lưng, lặng lẽ đứng một bên quan sát bà ta.
Bà Liên xem một lát, gương mặt bà từ hơi xanh chuyển sang xanh mét, rồi từ xanh mét chuyển sang co rút lại. Lòng tôi vốn không yên, giờ lại vì biểu cảm này của bà ta mà khiến lòng tôi hỗn loạn thêm một lần nữa.
Rốt cuộc mẹ tôi là thế nào trong chuyện này? Hay có phải là...
Đừng... đừng!
Giọng của Đông Quân càng lúc càng lạnh dần:
- Sao? Bà nhìn xem có quen không? Tôi với bà cùng quay lại chuyện năm xưa một chuyến... Bà có nhớ mấy người đàn ông trong ảnh không?
Bà Liên lắc lắc đầu, giọng bà ta run rẩy lấp bấp:
- Tôi... không... không biết...
Đông Quân nhìn về bà ta, anh cười đểu:
- Không biết? Được, tôi cho bà nghe cái này...
Tên Tú bước lên một bước, trên tay anh ta là iPad, đặt iPad xuống bàn, tên Tú khẽ cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an/2107160/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.