Chương trước
Chương sau
Nghiêm Hân nắm chặt tay Ôn Nguyệt Nga, trong mắt toát ra nét kinh hoàng. Dù sao cô ta vẫn chỉ là một cô gái trẻ, dù có thông minh cỡ nào thì cũng chưa chắc đã có thể tỉnh táo đối mặt khi gặp phải bất cứ chuyện gì.

Nếu cô ta không phải là con gái của Nghiêm Lôi Hải thì sẽ ra sao đây?

Nếu như tất cả mọi người đều biết cô ta chỉ là con gái riêng của một tài xế thì sẽ đối xử với cô ta thế nào đây?

Nghiêm Hân càng nghĩ càng sợ. Cô ta không muốn mình biến thành một đứa con riêng bị người khác khinh thường. Cô ta không muốn mất đi cuộc sống an nhàn sung sướng của một đại tiểu thư. Cô ta không muốn bị cười nhạo. Không muốn, không muốn, không muốn...

“Mẹ!” Nghiêm Hân sợ hãi nhìn Ôn Nguyệt Nga, hạ giọng hỏi, “Làm sao bây giờ?”

Nghiêm Lôi Hải đã bước ra ngoài, muốn họ cùng đến bệnh viện để thử DNA.

“Giờ chỉ có thể hành động tùy hoàn cảnh. Nhất định có kẻ muốn lén lút hãm hại chúng ta. Cho dù lần này ba con tin, nhưng kẻ đó nhất định sẽ ra tay lần nữa. Cứ đi bệnh viện trước đi rồi tính tiếp.” Ôn Nguyệt Nga kéo Nghiêm Hân đi theo, trong đầu lại nghĩ không biết đến tột cùng ai đã biết bí mật này của bà ta.

Nghiêm Túc? Không thể nào! Nếu nó biết, nó đã nói trắng ra rồi đuổi hai mẹ con bà ta khỏi Nghiêm gia từ lâu.

Phương Bình An? Ánh mắt Ôn Nguyệt Nga tối lại, nhưng sao cô ta biết được?

“Lên xe!” Nghiêm Lôi Hải đã ngồi vào trong xe, nhìn thấy hai mẹ con bà ta bước ra thì gầm lên một tiếng.

Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân ngồi vào ghế sau, nhìn Nghiêm Lôi Hải không nói gì.

Nghiêm Hân nhỏ giọng khóc, “Ba, hai cha con ta sống chung bao nhiêu năm, sao ba lại tình nguyện tin vào một báo cáo giả tạo mà không tin con?”

Ông ta vốn cũng cho kết quả kia là giả, nhưng sắc mặt Ôn Nguyệt Nga đã bán đứng bà ta.

“Bất kể là thật hay giả cứ đến bệnh viện sẽ biết. Dù sao thử một chút cũng không chết ai.” Nghiêm Lôi Hải nghiêm mặt nói.

Ôn Nguyệt Nga khẽ khàng hỏi, “Có muốn tôi gọi điện thoại hẹn trước Bác sỹ Lưu không?”

Bác sỹ Lưu là bác sỹ gia đình của nhà họ, Ôn Nguyệt Nga nghĩ, chỉ cần để ông ta thử DNA thì chắc chắn có thể lừa dối mà vượt qua.

“Không cần.” Nghiêm Lôi Hải cứng rắn cự tuyệt, hiếm khi nào khôn khéo như lúc này.

Ôn Nguyệt Nga nhìn lưng ông ta, hơi nhếch môi.

Nghiêm Lôi Hải vốn là người đa nghi, cho dù không có báo cáo DNA này thì chỉ cần có người nói với ông ta rằng Nghiêm Hân không phải là con gái của ông ta, ông ta cũng sẽ bắt đầu hoài nghi, cũng sẽ đi thử DNA để so sánh.

Lúc này, bà ta thật sự có cảm giác bị đánh cho trở tay không kịp, không biết làm thế nào để đối phó.

Giây phút này, Nghiêm Lôi Hải ngoại trừ tức giận xấu hổ và hoài nghi thì trong đáy lòng còn có cảm giác đau đớn khôn tả. Ông ta chưa bao giờ hoài nghi Nghiêm Hân không phải là con gái của mình, càng không nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày Ôn Nguyệt Nga phản bội mình. Đến giờ phút này, trong thâm tâm ông ta vẫn còn hy vọng báo cáo này là giả.

“Xuống xe!” Nghiêm Lôi Hải ngừng xe lại, bảo Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân xuống xe.

“Lôi Hải, đây... là bệnh viện tư?” Ôn Nguyệt Nga nhìn bệnh viện trước mặt. Đây chỉ là một bệnh viện tư loại nhỏ, bọn họ bình thường ít khi nào tới bệnh viện loại này.

Đến bệnh viện xa lạ, mới an toàn.

Nghiêm Lôi Hải không nói năng gì, đi vào.

Ôn Nguyệt Nga không có biện pháp nào khác, đành cùng đi theo vào trong.

Đây là bệnh viện của gia đình Hà Tư Lâm. Hà Tư Lâm mới vừa làm xong phẫu thuật, đang định ra bên ngoài hít thở không khí một chút thì gặp được Nghiêm Lôi Hải sắc mặt khó coi xăm xăm đi vào.

Nghiêm Lôi Hải và Ôn Nguyệt Nga thường xuyên xuất hiện trên báo chí, dù Hà Tư Lâm không hề chú ý đến tin lá cải thì cũng nhận ra được bọn họ.

Tới đây làm gì vậy nhỉ? Hà Tư Lâm sực nhớ sáng nay mới đưa báo cáo DNA cho Bình An, giờ lại thấy Nghiêm Lôi Hải và Nghiêm Hân đến đây nên trong lòng xuất hiện nỗi nghi hoặc, liền chuyển hướng đi theo bọn họ.

Tới làm giám định DNA cha con...

Hà Tư Lâm cười cười, khi trở lại văn phòng liền gọi điện thoại cho Bình An.

Bình An cười đặt lại di động lên chiếc tủ bên cạnh, nói với Trình Vận đang đến thăm cô và Kỷ Túy Ý, “Ba chồng em mang Nghiêm Hân đi làm giám định cha con rồi.”

Trình Vận cau mày hỏi, “Liệu Ôn Nguyệt Nga lại có thể giở trò gì không?”

“Em vốn đang lo Ôn Nguyệt Nga sẽ mua chuộc bác sỹ, ai ngờ Nghiêm Lôi Hải lại đến bệnh viện của anh Hà.” Bình An bật cười nhẹ, “Chắc hẳn là Ông Trời cũng giúp chúng ta nhe.”

“Phải bao nhiêu lâu mới có kết quả?” Kỷ Túy Ý hỏi.

“Không nhanh đâu, tối thiểu phải đợi hai ngày.” Bình An nói, “Chúng ta cứ an tâm chờ đi.”

Buổi chiều lúc Nghiêm Túc đến, Trình Vận và Kỷ Túy Ý nán lại không bao lâu thì ra về. Bình An đem chuyện Nghiêm Lôi Hải muốn giám định DNA với Nghiêm Hân nói cho Nghiêm Túc, “... Chuyện này anh thấy thế nào?”

Nghiêm Túc chỉ nhíu mày, “Sáng nay ông ta còn đến nói chuyện thay Nghiêm Hân, sao mới đảo mắt thì đã đi xét nghiệm DNA rồi? Chắc là nghe lời ra tiếng vào gì đây. Ông ta là người rất đa nghi.”

“Chỉ mới nghe lời ra tiếng vào mà đã lập tức hoài nghi Ôn Nguyệt Nga à, chẳng lẽ trước kia Ôn Nguyệt Nga...” Bình An nghi hoặc.

“Trước khi họ kết hôn, Ôn Nguyệt Nga thường xuyên có xì căng đan với đàn ông khác. Hừ, bà ta biện bạch là để che giấu chuyện tình giữa bọn họ. Ông ta từng hoài nghi, nhưng lúc ấy Ôn Nguyệt Nga nói gì ông ta nghe nấy, giờ bị nói Nghiêm Hân không phải là con gái ông ta, ông ta chắc chắn phải nghi rồi.” Nghiêm Túc thản nhiên.

Bình An hỏi anh, “Vậy anh thấy thế nào? Nếu Nghiêm Hân không phải là con gái của Nghiêm Lôi Hải...”

“Không phải là anh thấy thế nào, mà là ông ta muốn làm thế nào. Chỉ cần có Ôn Nguyệt Nga ở đó thì không có gì là không thể.” Nghiêm Túc nói.

Đúng vậy, nói không chừng chỉ cần Ôn Nguyệt Nga lời ngon tiếng ngọt đôi câu thì dù Nghiêm Hân không phải là con gái ông ta, Nghiêm Lôi Hải cũng sẽ coi cô ta như con gái nuôi.

“Mình đừng nói về bọn họ nữa. Thế bác sỹ nói lúc nào thì em có thể xuất viện?” Bình An kéo tay Nghiêm Túc hỏi.

“Nếu hai ngày nữa không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.” Nghiêm Túc an ủi.

Vài ngày sau, Bình An rốt cuộc có thể xuất viện. Mấy ngày nay cô ở trong bệnh viện vô cùng thanh nhàn, còn về phần Nghiêm Lôi Hải bên kia thế nào cô cũng chỉ có thể đọc trên báo chút ít tin tức hành lang.

Chuyện Nghiêm Lôi Hải và Nghiêm Hân đi giám định cha con đã bị báo chí lôi ra, có phóng viên còn chụp được ảnh lúc bọn họ ra vào bệnh viện, thần sắc cả ba người đều không tốt. Phóng viên đưa ra rất nhiều giả thiết, cuối cùng từ nhiều dấu vết và nguồn tin bên trong mà phỏng đoán là đi làm giám định DNA.

Chuyện này bị truyền đi ồn ào huyên náo, có người còn muốn đến phỏng vấn Nghiêm Túc nhưng đều bị Nghiêm Túc lạnh lùng cự tuyệt đuổi về.

Về phần Nghiêm Lôi Hải và mẹ con Ôn Nguyệt Nga sống cùng nhà thế nào...

Kể từ sau khi đi làm giám định DNA, tâm trạng của Nghiêm Lôi Hải vẫn rất uất giận. Mặc dù kết quả còn chưa có nhưng ông ta đã không chịu ngủ cùng phòng với Ôn Nguyệt Nga nữa, sau khi trở về liền dọn đến phòng dành cho khách.

Ôn Nguyệt Nga biết là bà ta không thể thay đổi được kết quả xét nghiệm nên không tiếp tục che giấu nữa, chỉ một mực giả vờ vẻ mặt vô cùng hối hận nhưng đầy thâm tình với Nghiêm Lôi Hải.

Nghiêm Hân cũng thành một cô con gái ngoan ngoãn, hiếu lễ tận răng, chỉ hy vọng Nghiêm Lôi Hải có thể nhìn lại mấy chục năm nuôi dạy mà không đuổi cô ta ra ngoài.

“Mẹ, đã ba ngày rồi mà ba chẳng nói với chúng ta câu nào. Nếu có kết quả rồi có khi ba còn ghét chúng ta hơn!” Nghiêm Hân lo lắng nói với Ôn Nguyệt Nga. Mấy ngày nay, hai mẹ con cô ta dùng đủ biện pháp mà cũng không thể làm cho Nghiêm Lôi Hải hết giận.

Bất kỳ người đàn ông nào đều không thể chịu đựng được sự phản bội và sỉ nhục như vậy! Trong lòng Ôn Nguyệt Nga hiểu rất rõ điều này, bà ta lắc đầu, “Mẹ cũng không biết nên làm gì bây giờ.”

“Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ ra biện pháp nào đó.” Nghiêm Hân vội vàng nói.

Ôn Nguyệt Nga hừ một tiếng, “Con đừng lo, cùng lắm thì ly hôn. Chúng ta còn chiếm được của ông ta một nửa tài sản. Dù có thua thiệt nhưng vẫn có chút bồi thường, chúng ta có thể đi tới chỗ khác bắt đầu lần nữa.”

“Vậy là con thành con riêng?” Nghiêm Hân thét lên. Cô ta không muốn biến thành con riêng đâu. Cô ta không muốn!

“Chẳng lẽ con nghĩ là ông ta còn có thể xem con là con ruột sao?” Ôn Nguyệt Nga tức giận hỏi.

Mặt Nghiêm Hân trắng bệch, lắc lắc đầu, “Dầu gì cũng đã là cha con nhiều năm, vẫn phải có tình cảm chứ. Ba sẽ không nhẫn tâm vậy đâu.”

Ôn Nguyệt Nga cười lạnh, “Đừng ngây thơ như thế. Đàn ông chẳng một ai tốt cả. Nghiêm Túc không phải là con ông ta à? Lúc trước ông ta chẳng đã bỏ mặc không quan tâm đến nó mười năm đó sao. Giờ con với ông ta không có quan hệ máu mủ gì, con cảm thấy ông ta sẽ đối xử tốt với con đấy à?”

“Mẹ...” Nghiêm Hân ôm lấy Ôn Nguyệt Nga khóc lớn.

“Đừng để mẹ biết kẻ đê tiện nào đâm chúng ta sau lưng như vậy!” Ôn Nguyệt Nga oán hận nghiến răng kèn kẹt.

Qua vài ngày, Nghiêm Lôi Hải tự mình đến bệnh viện lấy kết quả DNA. Cầm được báo cáo từ tay bác sỹ, ông ta không kịp chờ đến khi về nhà mới xem mà xé mở niêm phong ngay tại chỗ.

Quả nhiên... Nghiêm Hân không phải là con ông ta...

Ngực Nghiêm Lôi Hải đau tức kịch liệt, có một luồng ngai ngái phụt mạnh lên cổ. Ông ta cảm thấy như mình đang đội trên đầu một cái sừng khổng lồ nặng trình trịch. Tất cả những cảm xúc phẫn nộ, xấu hổ, đau đớn... lập tức rối rắm làm một chỗ trong đáy lòng.

“Ông Nghiêm, ông không sao chứ?” Hà Tư Lâm cố ý ra đây nhìn xem, thấy sắc mặt Nghiêm Lôi Hải không đúng thì vội tiến tới hỏi thăm.

Nghiêm Lôi Hải vo báo cáo trong tay thành một cục, mắt trừng thật lớn, hai tay không ngừng run lẩy bẩy.

Tình huống không đúng! Hà Tư Lâm căng thẳng đỡ tay Nghiêm Lôi Hải, “Ông Nghiêm?”

Phụt! Nghiêm Lôi Hải oẹ một tiếng ói ra một ngụm máu đỏ tươi, toàn thân thẳng tắp đổ ra phía sau.

“Ông Nghiêm...” Hà Tư Lâm la to lên, vội vàng kêu y tá tới đây giúp một tay đưa Nghiêm Lôi Hải vào phòng cấp cứu.

Không bao lâu sau, Nghiêm Túc và Bình An nhận được tin vội chạy tới, Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân cũng đồng thời tới đây.

“Bệnh nhân bị kích thích quá độ, có dấu hiệu đột quỵ nhẹ. Tuy nhiên vấn đề không lớn, chỉ cần nằm viện quan sát, truyền nước mấy ngày là được rồi. Mọi người cố gắng đừng nói điều gì quá kích thích bệnh nhân.” Bác sỹ chữa trị cho Nghiêm Lôi Hải nói với Nghiêm Túc và mọi người.

Nghiêm Túc nghiêm nghị, “Bác sỹ, giờ chúng tôi có thể vào thăm ông không?”

“Có thể, nhưng đừng ở lâu. Bệnh nhân cần nghỉ ngơi.” Bác sỹ nói.

Vừa nghe bác sỹ nói có thể vào gặp Nghiêm Lôi Hải, Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân lập tức nước mắt ròng ròng xông vào phòng bệnh.

“Ông xã, ông xã...”

“Ba, ba không sao chứ?” Nghiêm Hân lo lắng vội vàng hỏi.

Nghiêm Túc và Bình An liếc mắt nhìn nhau rồi mới chậm rãi đi vào.

“Hai người cút! Cút!” Nghiêm Lôi Hải chỉ tay vào Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân hét lên, kích động muốn họ cút ra ngoài.

“Ba?” Nghiêm Hân ngạc nhiên nhìn Nghiêm Lôi Hải.

Nghiêm Lôi Hải kích động há mồm thở dốc, “Đừng gọi tao là ba, mày là đồ con hoang. Cút cho tao!”

“Hai người nên đi trước đi. Bác sỹ nói rồi, bệnh nhân hiện tại không thể bị kích thích.” Bình An thấy tình huống Nghiêm Lôi Hải thế này thì tim mềm nhũn, khuyên mẹ con Ôn Nguyệt Nga rời đi.

Nghiêm Hân thét to, “Mắc mớ gì tới mày, đây là chuyện nhà chúng tao.”

“Đi ra ngoài!” Nghiêm Túc lạnh lùng nhìn hai người, “Cút ra!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.