Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau, tinh thần của Lê Thiên Thần đã khá hơn một chút, đã có thể mở miệng nói chuyện nhưng vẫn chưa thể ăn cơm, chỉ có thể truyền dịch để cung cấp chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.

Lúc Bình An lại đây nhìn anh ta, ông bà Lê cũng đang ngồi trong phòng bệnh.

Lê Thiên Thần đã được chuyển từ phòng săn sóc đặc biệt sang phòng thường, điều này làm cho ông bà Lê cảm thấy hết sức vui mừng, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn một chút.

“Bình An, cháu tới rồi à. Lại đây, ngồi xuống nói chuyện đi.” Bà Lê thấy Bình An tới liền vội vàng đứng lên nhường chỗ. Người làm mẹ ai cũng đều có lòng riêng, mặc dù con trai đã phạm tội nhưng trong lòng bà con mình vẫn là người ưu tú nhất, kết hợp với Bình An đúng là một đôi trời sinh đích thực. Cho dù cơ hội có mong manh, bà cũng muốn thử tác hợp hai người lần nữa.

“Dì à, dì cứ ngồi đi, cháu đứng được mà.” Bình An nói, mắt liếc nhanh khuôn mặt tái nhợt của Lê Thiên Thần.

“Cháu ngồi đi, ngồi mới dễ nói chuyện với Thiên Thần. Hai bác ra ngoài mua chút đồ.” Bà Lê kéo ông Lê ra ngoài, chế tạo cơ hội cho Bình An và Lê Thiên Thần ở riêng một chỗ.

Bình An cười nhẹ. Những lời cô muốn nói sau đây quả thật cũng không nên để cho hai ông bà nghe được.

Lê Thiên Thần lúng túng cười với Bình An, suy yếu nói, “Mẹ anh không biết em sắp kết hôn.”

“Không sao!” Bình An khẽ mỉm cười nhìn anh ta, “Anh bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Em muốn hỏi về thân thể hay là tinh thần?” Lê Thiên Thần tự giễu, “Thân thể thì thế đó, em cũng thấy mà. Còn về phần tinh thần... Trên đời này đúng là không có thuốc hối hận. Thật xin lỗi.”

Bình An cúi đầu thở dài một tiếng, nhẹ giọng hỏi, “Ban đầu lúc tham dự rửa tiền, là anh tự nguyện, hay là bị ép phải làm?”

Lê Thiên Thần ngẩn ra, rồi lập tức cười khổ, “Thì ra em đã biết. Tại sao không báo cảnh sát?”

“Tôi muốn nghe đáp án của anh.” Bình An nói.

“Em đã từng thích anh chứ?” Lê Thiên Thần không trả lời, mà hỏi nhanh một câu.

Bình An không ngờ Lê Thiên Thần sẽ hỏi cái này, cau mày im lặng nhìn anh ta, “Chuyện này đã không còn quan trọng.”

“Nhưng đối với anh mà nói thì rất quan trọng. Lần đầu tiên em nhìn thấy anh thì rất vui vẻ, nói là muốn vĩnh viễn ở cùng với anh, em nói rất thích anh... Những câu này đều là thật đúng không? Thế sao sau đó en lại đối xử xa cách với anh, thậm chí còn oán hận anh?” Đây là khúc mắt trong lòng Lê Thiên Thần. Anh ta nghĩ thế nào cũng không hiểu vì đâu Bình An lại đột nhiên như biến thành người khác. Anh ta phải biết chuyện này là vì sao.

Phải trả lời thế nào đây? Nói là mình trọng sinh, nên mới oán hận anh ta vô tình và phản bội sao?

Bình An nhìn thật sâu vào mắt anh ta, “Lê Thiên Thần, nếu như tôi vẫn không thay đổi mà vẫn mù quáng sùng bái yêu thích anh như trước kia, anh có thể đối xử tốt với tôi chăng? Anh có thể chống đỡ được sự dụ hoặc của Đỗ Hiểu Mị không? Anh có thể toàn tâm toàn ý làm việc tại Phương Thị không? Cho dù sau này anh và tôi kết hôn, mọi người đều nói anh là bám váy phụ nữ mới có thể leo lên làm Tổng Giám Đốc, nói anh là kẻ ăn cơm chùa, anh đều có thể thờ ơ, trước sau như một đối với tôi được không?”

Lê Thiên Thần há mồm muốn trả lời, Bình An đã trả lời thay anh ta, “Anh không thể! Đừng tự dối gạt mình, anh sẽ không làm được! Cho dù tôi có trả giá nhiều hơn nữa đối với anh, thì theo ý anh đó đều là lẽ đương nhiên. Anh thậm chí còn sẽ oán giận tôi, bởi tôi làm cho anh cảm thấy thật mất mặt. Lê Thiên Thần, tôi chỉ là một cô gái rất bình thường, có lẽ đã từng thích anh, nhưng anh không cho tôi được thứ tình yêu mà tôi muốn, cho nên tôi mới buông tay.”

“Nghiêm Túc có thể cho em tình yêu mà em muốn?” Lê Thiên Thần phát hiện mình hóa ra không thể phản bác được lời nói của Bình An. Cô nói đúng, nếu như cô không đột nhiên xa cách anh ta, anh ta sẽ không phát hiện tầm quan trọng của cô đối với mình, cũng sẽ không nhớ mãi không quên cô.

Chính khi anh ta bị coi thường, mất đi rồi mới biết thì ra mình luyến tiếc.

Nhắc tới Nghiêm Túc, đáy mắt Bình An hiện lên vẻ nhu tình ngọt ngào ngay cả bản thân cô cũng không tự phát giác được, “Đúng vậy, ít nhất anh ấy sẽ không làm cho tôi thương tâm.”

Lòng Lê Thiên Thần đầy ảm đạm, “Anh đã hiểu...” Anh ta hít sâu một hơi, ôm ngực ho nhẹ mấy cái, sắc mặt càng thêm tái nhợt, “Bình An, anh từng có một giấc mơ.”

Bình An nhướng mày, “Mơ cái gì?”

“Anh mơ thấy em gả cho anh.” Lê Thiên Thần suy yếu nói khẽ, “Nhưng em không được vui, bởi vì anh đã làm rất nhiều chuyện sai. Em nói đúng, nếu em thật sự ở cùng anh, anh vẫn sẽ không thỏa mãn như trước. Đỗ Hiểu Mị... Đàn ông đều rất khó cự tuyệt. Nhưng anh không yêu cô ta. Bình An, anh...”

“Nếu là giấc mơ, vậy không cần suy nghĩ thêm làm gì.” Lưng Bình An hơi lạnh, bởi không ngờ Lê Thiên Thần cũng sẽ nằm mơ thấy chuyện của kiếp trước.

Lê Thiên Thần nhìn cô. Đúng vậy, bây giờ có nói điều gì cũng đều vô dụng, cần gì phải nói ra để tự thêm phiền não đây? “Anh có chứng cứ rửa tiền của hai cha con Đoàn Quan Quần, đang cất trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng, nhưng phải cần dấu vân tay mới mở được. Đợi anh xuống giường được, anh liền đi lấy cho em.”

Mắt Bình An sáng lên. Ngày đó Lê Thiên Thần quay về nhà trọ chính là để lấy chứng cớ này đây!

“Bình An, anh không phải thật sự muốn làm những chuyện này, nhưng anh thật sự không có cách nào khác. Lúc ấy anh lạ nước lạ cái ở Thành phố S, rất nhiều chuyện đều không nằm trong tầm khống chế của anh. Trước kia ở Thành phố G này làm cái gì cũng đều thấy thuận lợi, đến Thành phố S anh mới biết, không có sự hỗ trợ của em anh thật ra cũng chẳng là cái đinh gì. Anh chỉ muốn trở về sớm một chút, muốn sớm một chút ở chung chỗ với em. Anh không muốn nhìn thấy em cùng người khác... Đỗ Hiểu Mị vì giúp anh mới đi tìm Đoàn Quan Quần. Cô ấy lợi dụng Tô Cầm lên giường với lão, tưởng sẽ dùng hình chụp được để uy hiếp lão. Nhưng Đoàn Quan Quần đúng là một tên cáo già, lão đã sớm biết Đỗ Hiểu Mị muốn làm gì nhưng vẫn lên giường với Tô Cầm, cho Đỗ Hiểu Mị chụp được hình. Nhưng hình chụp được không bao lâu thì đã bị vài tên xã hội đen cướp đi. Đoàn Quan Quần muốn chặt tay Đỗ Hiểu Mị...”

“Đỗ Hiểu Mị gặp chuyện không may, anh cũng chạy không thoát. Trước đó anh cũng không biết Đỗ Hiểu Mị có kế hoạch này, đến khi Đoàn Quan Quần cho người đến lôi anh đi anh mới biết. Lão uy hiếp bọn anh, nếu như không giúp lão làm việc thì sẽ làm cho bọn anh sống không bằng chết, thậm chí còn liên lụy đến người nhà. Anh chẳng còn cách nào... mới đáp ứng lão. Đỗ Hiểu Mị cũng bị lão lợi dụng đi đối phó với các kẻ thù chính trị... Sau đó, vì có Đoàn Quan Quần hỗ trợ, nên các công trình của chúng ta ở Thành phố S đều rất thuận lợi. Lúc quay lại Thành phố G, anh cho là anh sẽ có được vị trí Tổng Giám Đốc dễ như trở bàn tay, không ngờ em lại đột nhiên muốn cùng anh tranh vị trí này.”

“Thật ra em làm Tổng Giám Đốc anh lại rất cao hứng, nghĩ rằng có thể sớm chiều chung đụng với em, làm cho em hồi tâm chuyển ý một lần nữa. Ai nào ngờ em và anh giờ đã như nước với lửa.” Lê Thiên Thần cười khổ, “Công ty nhỏ ở Thành phố S đã không đủ giúp Đoàn Quan Quần rửa tiền nữa, cho nên Liên Kiến Ba mới đến Phương Thị. Anh đã thử ngăn cản, nhưng, năng lực anh có hạn...”

Nghe được trần thuật của Lê Thiên Thần, Bình An trầm mặc hồi lâu, “Nói như vậy, Đoàn Quan Quần cũng đang giúp người khác rửa tiền.”

Một Bí thư Thị Ủy dù tham ô đến thế nào cũng không thể có nhiều tiền cần rửa như vậy. Suốt nhiều năm như vậy đều rửa tiền, thì số tiền này ở đâu mà có nhiều vậy? Mafia? Buôn lậu thuốc phiện? Tham ô? Hay là gì khác nữa? Nhưng bất kỳ cái nào trong số này cũng đã đủ đưa Đoàn Quan Quần đến chỗ chết.

“Phía sau Đoàn Quan Quần khẳng định còn có người khác, nhưng anh không biết là ai. Liên Kiến Ba cũng không rõ đâu, chỉ mỗi Đoàn Quan Quần biết thôi.” Lê Thiên Thần nói, “Bình An, em có thể lật đổ Đoàn Quan Quần cũng đã không dễ rồi, đừng nghĩ đến chuyện đối phó với người ở sau lưng lão. Thương không cùng quan đấu, cấp bậc người kia tuyệt đối không như Đoàn Quan Quần đâu.”

Cô không nghĩ tới chuyện đối phó với kẻ đứng sau lưng Đoàn Quan Quần, đó không phải là người có thể tùy tiện động tới. Điểm này cô rất rõ ràng.

“Tôi biết.” Bình An gật đầu, “Anh sẽ ra tòa làm chứng chống lại bọn họ chứ?”

Lê Thiên Thần nhắm mắt lại, thở dài một hơi, “Dù anh có không ra làm chứng thì cũng nhất định sẽ ngồi tù, vậy thà rằng làm cho chúng ngồi cùng với tôi.”

Bình An hơi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Lê Thiên Thần đồng ý ra làm chứng là tốt nhất.

“Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi về trước đây. Chờ anh dưỡng tốt thân thể rồi thì đi lấy chứng cớ sau.” Bình An nói.

Lê Thiên Thần gật đầu, dừng trong chốc lát, hỏi, “Đỗ Hiểu Mị thế nào rồi?”

“Cô ta bị thương nhẹ hơn anh nhiều, nằm phòng bệnh lầu dưới. Nhưng mà... trạng thái tinh thần của cô ta không tốt lắm, có thể tương lai phải vào bệnh viện tâm thần an dưỡng.” Bình An thản nhiên.

“A!” Lê Thiên Thần gật đầu như đang nghĩ đến điều gì, trên mặt cũng không lộ vẻ đau lòng.

Đàn ông chắc đều như vậy, đối với người phụ nữ mà mình không yêu đều là lạnh lẽo bạc bẽo. Lê Thiên Thần cho dù biết mình làm sai nhưng vẫn không đổi được bản tính. Đỗ Hiểu Mị có ngày hôm nay đều là vì anh ta, nếu như không vì yêu Lê Thiên Thần, cuộc sống của Đỗ Hiểu Mị có phải sẽ không như thế này?

Ai mà biết được? Đáp án này chỉ có ông Trời là rõ ràng.

Sau khi rời bệnh viện, Bình An đi thẳng về công ty.

Mới vừa ngồi xuống chưa nóng chỗ ngồi, Khổng Thu Hinh liền tiến vào, “Xem tin tức chưa?”

Khổng Thu Hinh bây giờ là thư ký cho Bình An.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Bình An hỏi.

“Đoàn Quan Quần ly hôn với vợ, hình như là bị mẹ ruột Liên Kiến Ba quậy. Lần này thật là náo nhiệt.” Bởi vì Tạ Hồng Phương chết, Khổng Thu Hinh hận thấu xương cha con Đoàn Quan Quần.

Bình An cười giễu, “Tiểu Tam rốt cuộc cũng hết chịu yên phận rồi. Liên Kiến Ba có đứng ra phát biểu gì không?”

“Đoàn Quan Quần và Liên Kiến Ba đều chưa nói gì, bất quá Đoàn phu nhân muốn đưa con gái di dân ra nước ngoài, nói là không muốn nhìn đến sắc mặt dối trá hèn hạ của chồng nữa.” Khổng Thu Hinh nói.

“Di dân?” Bình An nhíu mày, “Tôi biết rồi, cô lưu ý một chút xem Đoàn phu nhân sẽ di dân đi đâu nhé.”

Khổng Thu Hinh gật đầu, “Dạ, Tổng Giám Đốc!”

Bình An lắc lắc đầu, để tâm tư mình một lần nữa quay lại công việc. Công trình cải tạo chung cư cũ đã thuận lợi khởi công lại, tương lai phát triển của trung tâm thương mại tại khu Phượng Hoàng Thành cũng được rất nhiều thương gia địa ốc quan tâm, vấn đề tài chính cũng đã giải quyết xong. Hiện tại, Tập đoàn Phương Thị lại một lần nữa trở lại quỹ đạo, lượng công việc của cô cũng gia tăng.

Chờ mọi việc đều xong, cô nhất định phải xin nghỉ phép dài hạn mới được!

A, đúng rồi, ngày mai còn phải hẹn vợ chồng Ôn Triệu Dung ăn cơm. Lần này khó khăn về VLXD của công trình chung cư cũ có thể giải quyết là nhờ Ôn Triệu Dung giúp đỡ, cô còn chưa chính thức cám ơn anh.

Bình An gọi điện thoại nội bộ cho Khổng Thu Hinh, bảo cô xếp thêm kế hoạch mới vào lịch làm việc ngày mai.

Sau đó lại gọi cho Nghiêm Túc, đương nhiên là muốn Nghiêm Túc cùng đi với cô đến ăn cơm với Ôn Triệu Dung, bởi đây không phải là xã giao trong công việc mà là chiêu đãi cá nhân.

Nghiêm Túc cười đáp ứng, “Tối nay sau khi hết giờ làm anh đến đón em nhé. Bà nội kêu chúng ta về nhà ăn cơm.”

“A, tốt quá, đã lâu không có tới thăm ông nội với Bà nội rồi.” Bình An cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.