Bình An nằm trên giường lớn mềm mại, tinh thần mệt mỏi, toàn thân phờ phạc rã rượi, mắt bởi vì khóc nhiều mà sưng vù lên.
“Còn chưa ngủ sao?” Nghiêm Túc từ bên ngoài đi vào, thấy Bình An vẫn còn đang ngẩn người thì thầm thở dài trong bụng.
“Tiểu Trí ngủ rồi chứ?” Giọng Bình An khàn khàn. Tiểu Trí được hai người đưa về đây, sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách.
Nghiêm Túc ngồi xuống cạnh cô, vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của cô, “Ráng ngủ sớm chút đi, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.”
Bình An nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Em không ngủ được. Cái chết của thư ký Tạ rất kỳ quái! Em nghe tiểu Thu nói, khẩu cung của tài xế gây tai nạn kia nói là lúc ấy anh ta cũng không có chạy tốc độ nhanh, mà là thư ký Tạ đột nhiên xuất hiện ở trên mặt đường.”
“Tài xế gây tai tạn kia anh đã cho người đi kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.” Ánh mắt Nghiêm Túc tối xuống, “Em nói là đã liên lạc thư ký Tạ liên tục hai ngày mà cũng không nhận được tin tức phải không?”
“Dạ, trước khi em đi Hongkong đã có dặn thư ký Tạ giữ liên lạc với em. Nếu không phải vì công trình ở Thành phố S bị Đoàn Quan Quần làm khó dễ thì em cũng đã chú ý đến việc mất tích của thư ký Tạ... Nghiêm Túc, anh xem việc Đoàn Quan Quần làm khó dễ công ty em liệu có khả năng liên quan đến tai nạn của thư ký Tạ hay không? Càng lúc em càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956607/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.