Đỗ Hiểu Mị tức giận ném mạnh xấp văn kiện đang cầm trong tay lên mặt đất. Ả bực tức nóng nảy đi tới đi lui trong văn phòng, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, cảm thấy trong bụng có một cục tức anh ách làm thế nào cũng không khạc ra được, mắc nghẹn bên trong rất là khó chịu.
Đã hơn hai tháng! Công việc gì cũng không thể triển khai! Ả cũng muốn chỉnh đốn tư cách nhân viên tại chi nhánh công ty, nhưng cả công ty chỉ có vẻn vẹn mười người, trình độ học vấn không cao, đầu óc lại không linh hoạt, hoàn toàn là những kẻ ngồi không ăn lương rồi chờ chết ở công ty. Muốn tìm kiếm mối quan hệ để đầu tư đất đai, thế mà nhân viên địa phương lại cố tình chẳng quen biết một ai, những quan chức Thành phố sau khi cầm tiền của ả cũng mất hút con mẹ hàng lươn.
Những phương pháp trước kia có thể sử dụng ở Thành phố S đến nơi này lại chả có một chút tác dụng nào, cho dù ả có tìm được một lãnh đạo tiếng nói tương đối có trọng lượng để đàm phán hợp tác thì đối phương càng theo kiểu ông nói gà bà nói vịt.
Sau khi ả điều tra thì mới biết, hóa ra Thành phố P đã có công ty môi giới bất động sản địa phương cấu kết tay trong với những người đó, hoàn toàn không cần người địa phương khác nhúng tay vào. Người ta nói “Anh hùng không đất dụng võ” đố có sai, ả bây giờ đã chẳng còn bất cứ biện pháp nào rồi.
Chẳng trách Phương Bình An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956574/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.