Sau khi Nghiêm Lôi Hải cùng Ôn Nguyệt Nga rời đi, những người khác rơi vào trầm mặc một lúc.
Vu Tố Hà ngượng ngùng nhìn về phía hai ông bà lão, “Cha, mẹ, tại con ở đây khiến cho mọi người không vui.”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến con cả, Ôn Nguyệt Nga kia vốn lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận được người khác. Năm đó nếu không có cô ta, nhà chúng ta cũng sẽ không tan nát. Ngoài mặt thì cô ta đối với ba mẹ rất tôn kính, nhưng thật ra trong lòng không biết đã thầm mắng chửi ba mẹ đến thế nào nữa đấy. Cô ta hận ba mẹ giao hết cổ phần Nghiêm Thị cho Nghiêm Túc ấy mà.” Có thể nhận ra qua cách nói của Nghiêm lão phu nhân rằng bà vô cùng ghét Ôn Nguyệt Nga.
“Đừng để mấy người chán phèo đó quấy rầy tâm trạng nữa, Tố Hà, đeo cho Bình An cặp vòng đi con.” Nghiêm lão gia không nhiều lời, nhưng rõ ràng cũng chẳng có hảo cảm gì với Ôn Nguyệt Nga.
Bởi vì ở đây đều là những bậc bề trên nên Bình An cũng khó mà nói cái gì, mặc dù cô rất muốn nói rằng cặp vòng tay này quá quý trọng cô không thể nhận, nhưng nhìn thái độ của Nghiêm lão gia cứ y như nếu lần này cô lại nói ra những lời giống lần trước, có khi ông cụ sẽ cường ngạnh nhét phắt chúng vào tay cô luôn không chừng.
Vu Tố Hà lại lần nữa đeo đôi vòng tay vào cho Bình An, “Bình An, hy vọng về sau các con lúc nào cũng thật vui vẻ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956566/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.