Chờ Trình Vận bình phục cảm xúc, Bình An dẫn chị rời khỏi khách sạn, lái xe đưa chị về nhà. Rồi bởi vì lo lắng tâm trạng của chị đang bất ổn sợcó chuyện gì, cô gọi điện thoại về nhà, nói với Phương Hữu Lợi là muốn ở lại nhà bạn qua đêm, cố ý nhấn mạnh là ở lại nhà chị Trình Vận. PhươngHữu Lợi không nói thêm gì.
Về đến nhà xong, Trình Vận dường như rất mệt mỏi, như đã vắt kiệt hơisức cuối cùng. Một tay Bình An đỡ chị vào phòng, dìu nằm xuống giường,vắt khăn lông nóng cho chị lau mặt, đắp chăn cho chị, “Chị ngủ một giấcthật say đi, rồi ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
Đôi mày thanh tú của Trình Vận nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, mắt khép chặt, dường như đã ngủ ngay lập tức.
Bình An âm thầm than nhẹ trong lòng, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đi vào phòng khách, trong tim Bình An vẫn còn cảm thấy như có vật gì đóđè chặt, vô cùng khó chịu. Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Nghiêm Túc.
Dạo này Nghiêm Túc hay đi công tác, lúc này cũng không ở trong nước, cô đột nhiên rất nhớ anh.
Điện thoại reo một lúc lâu mới có người nghe, thanh âm khá trầm củaNghiêm Túc xuyên thấu qua sóng điện, từ đất nước xa xôi truyền tới taicô, “Alo, Bình An hả, sao vậy em? Vẫn chưa ngủ à?”
Anh hiện đang ở Mỹ, nơi đó bây giờ vẫn là ban ngày. Khi thấy giờ này màBình An vẫn gọi điện thoại cho anh, anh khá bất ngờ, bởi lúc này ở Trung Quốc đã khuya
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956546/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.