Lương Phàm nghe tiếng chuông cửa còn tưởng rằng bạn gái quay lại, nụcười trên mặt còn chưa kịp thu hồi ra mở cửa, bởi biết cô có tật hayquên, không biết lại bỏ quyên thứ gì. Lời còn chưa kịp nói ra miệng lậptức nuốt xuống cổ họng.
“HI.” Trình Vận nở nụ cười dịu ngoan điềm tĩnh như hoa lan xuất hiệntrước mặt Lương Phàm, đâu còn vẻ đau đớn lệ rơi đầy mặt như ở dưới lầulúc nãy.
“Trình Vận?” Lương Phàm khó nén kinh ngạc, sắc mặt khẽ biến đổi, đáy mắt có tia áy náy và chột dạ thoáng qua cực nhanh, “Đến lúc nào? Sao khônggọi điện báo anh một tiếng?”
“Vừa mới đến, muốn cho anh niềm vui bất ngờ mà.” Trình Vận đi vào, giang rộng hai tay ôm lấy Lương Phàm, cơ thể anh thật ấm áp sưởi ấm thân thểcô.
Lương Phàm lén lút thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng ôm lấy cô, “Anh tưởng cuối tuần này em không rảnh tới được.”
Ngực anh thật ấm áp, cô thật luyến tiếc không muốn buông ra, “Vậy mới gọi là niềm vui bất ngờ.”
“Đúng vậy.” Ấn đường Lương Phàm giãn ra, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Anh vừa mới hôn người phụ nữ khác, Trình Vận đột nhiên cảm thấy ghê tởm, nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, cúi đầu cười hỏi, “Hôm nay suốt ngày ở nhà không ra ngoài à?”
Lương Phàm dắt tay cô đi tới sofa ngồi xuống, có chút ấp úng, “Đang tập trung sáng tác bài hát.”
Anh lừa gạt cô. Trình Vận trừng mắt nhìn, suýt nữa nhịn không được màrơi lệ. Anh còn tìm cớ lừa gạt cô, có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956522/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.