Nghiêm Túc đưa Bình An đến nhà hàng “Bán đảo Italy” ăn tối. Nhà hàng này mặc dù không phải là một kiến trúc lộ thiên, nhưng trừ nóc nhà ra thìbốn phía đều là thủy tinh trong suốt, có thể thưởng thức rõ ràng cảnhđêm bên bờ sông, ánh đèn sáng ngời đủ màu sắc chiếu lấp lánh trên mặtsông, tạo nên những cơn sóng sắc màu lăn tăn quyến rũ, một cảnh đẹphuyền bí mờ ảo.
Bình An thích cảnh yên tĩnh mát mẻ nơi đây, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào.
“Hôm trước đã muốn dẫn em tới đây, nhưng vì vừa lúc đó thì đầu bếp vềnước thăm bà xã, hôm qua mới trở lại, nên hôm nay mới mang em đến thửtay nghề của anh ấy.” Nghiêm Túc rất yêu nụ cười của cô, nó làm tâm tình của anh cũng sáng rỡ theo.
“Nơi này rất đẹp.” Bình An nhìn anh nói, đôi mắt đen như mực sáng lấp lánh như ánh sao trên bầu trời.
Nghiêm Túc vui vẻ bật cười, đuôi lông mày cong cong, trong đôi mắt sóng gợn lấp lánh, “Thích là tốt rồi.”
Sau khi thưởng thức tài nghệ của vị đầu bếp Italia nổi tiếng, Nghiêm Túc đề nghị xuống bờ sông đi dạo, Bình An đang có chút mỏi mệt, vừa lúcmuốn đi hóng mát.
Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đi chầm chậm dọc theo con đê, ánh đèn ven đường rơi trên người bọn họ, kéo ra cái bóng thật dài trên mặt đất, gắn bó quấn quít cùng nhau.
Bình An cúi đầu nhìn hai bàn tay của họ hòa cùng một chỗ, tay của anhthật lớn, thật dày rộng, lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956514/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.