Phương Hữu Lợi và Bình An vừa đi vào phòng khách vừa giải thích, “Dạonày công ty bận quá nên con không có thời gian lại đây. Hôm nay rốt cuộc cũng có một ngày rảnh rang nên đến thăm mẹ ngay.”
Bình An vô cùng thân thiết kéo cánh tay Viên lão phu nhân, “Bà ngoại,gần đây con cũng bận. Mà bà cũng biết mà, dù con không tới nhưng lòngcon lúc nào cũng nhớ bà hết đó.”
“Ba hoa vừa vừa thôi. Ba con bận chuyện công ty thì còn chấp nhận được,con thì bận cái gì, ghét bỏ bà ngoại là bà già lụm cụm rồi phải không?”Viên lão phu nhân bẹo hai má gầy đi không ít của Bình An, phì phì ra vẻtức giận hỏi.
“Ai da ai da, đau nha, bà ngoại. Con nào dám ghét bỏ bà, ‘Ánh trăng nóihộ lòng con’* nha, con kính yêu bà giống như nước sông cuồn cuộn chảymãi không dứt...” Bình An hôn chụt một cái lên mặt Viên lão phu nhân,nịnh nọt làm nũng vô cùng hăng hái.
Viên lão phu nhân nhịn không được bật cười, tức giận ký một cái lên trán Bình An, “Coi như con tiêu rồi, ánh trăng làm gì nói hộ lòng con được.”
Bình An cười hì hì mời Viên lão phu nhân ngồi xuống, vô cùng thật lòng,“Bà ngoại, đúng là con không ngoan, về sau nhất định sẽ thường xuyên đến thăm bà.”
“Tuổi trẻ có thế giới của tuổi trẻ, nếu con ở với bà suốt thì đến phiênbà không chịu nổi đấy.” Viên lão phu nhân chỉ muốn đùa với Bình An thôichứ sao nỡ để cô ngày ngày lãng phí thời gian tuổi trẻ mà ở với một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956486/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.