Cái gì mà nam nhi không rơi lệ, chẳng qua chỉ là chưa tới đúng mức thương tâm mà thôi.
Anh ta từ nhỏ sống trong gia cảnh túng quẫn, cha mẹ đều là nông dântrong núi, mẹ anh ta qua đời khi anh ta học cấp 2, nhờ ba anh ta nuôihơn mười con heo, cày cấy vài mẫu đất mới kiếm đủ tiền cho anh ta đihọc, học lên đến đại học.
Thi đậu đại học tại thành phố lớn, cha là người hưng phấn nhất, anh tacũng tràn đầy lòng tin, thề nhất định phải phấn đấu thật tốt để tươnglai có thể báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của cha, muốn cha cóđược những ngày tháng sống thật an vui.
Thế nhưng bắt đầu từ lúc nào, anh ta đã lạc bước mà quên mất ước nguyệnban đầu, chỉ muốn tài trí hơn người, không muốn bị người khác khinhthường, không muốn bị người khác biết anh ta xuất thân từ một gia đìnhbần cùng như vậy, không muốn bị phủ nhận… Anh ta cũng muốn hưởng thụ cảm giác hư vinh ăn trên ngồi trước kia.
Học đại học mấy năm, anh ta rốt cuộc đã làm cái gì? Nếu để cho cha biết thì ông sẽ đau lòng thế nào?
Đàm Tuyền vừa nghĩ tới việc mình bị đuổi học, tim quặn đau một lúc, anh ta sẽ phải ăn nói thế nào với cha đây?
Anh ta loạng choạng đứng lên, mắt hơi sưng đỏ, đưa tay lau nước mắt trên mặt, thẫn thờ đi trong trường giống như một du hồn mất đi sinh mệnh.
Trên đường đi gặp không ít bạn học toàn nhìn anh ta bằng cặp mắt xem thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956473/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.