Lâm Tĩnh thì thầm giải thích vào tai cô, “Lúc 9 giờ có cuộc tranh tàichạy 8000m, có một vận động viên té xuống giữa đường. Vì nhân lực khôngđủ nên không thể cấp báo với y tế, sau đó bạn cùng lớp của bạn đó đãcõng anh ta đến phòng y tế.”
Đây cũng chả phải chuyện lớn gì, rất nhiều vận động viên bị thương đều do bạn cùng lớp chăm sóc.
“Phương Bình An, cô phải chịu trách nhiệm sự cố này.” Đàm Tuyền cố nénsự kích động trên mặt, vất vả lắm mới bắt được lỗi của Phương Bình An,nếu anh ta không sửa trị cô ra môn ra khoai, anh ta không phải họ Đàm.
“Tổ Ngoại giao chưa bao giờ tham dự công tác hậu cần, anh vừa là Hộitrưởng Hội Sinh viên vừa là Tổ trưởng Tổ Ngoại giao chẳng lẽ lại khôngbiết? Sao còn xếp công việc hậu cần cho chúng tôi?” Bình An lạnh lùngnhìn anh ta, lớn tiếng hỏi.
Đàm Tuyền sửng sốt, không ngờ Phương Bình An đã không nhận lỗi mà còndùng cái giọng bén nhọn này chất vấn anh, không che giấu được vẻ tứcgiận trên mặt nên trông hơi dữ tợn, “Công tác nào cũng là công tác, tấtcả đều phải phục tùng việc được giao. Cho dù cô không tuân theo kỷ luậtthì cũng đừng kiếm cớ chối tội. Phương Bình An, đây là thái độ làm việccủa cô đó sao?”
“Tổ Ngoại giao phụ trách việc tuyên truyền và tiếp đãi, việc hậu cần đãcó tổ khác phụ trách, chuyện này tôi đã thông báo cho học trưởng Ôngrồi. Tổ chúng tôi căn bản không moi ra được nhân lực để đi phụ trách hậu cần.” Bình An không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956470/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.