Bà chị họ Lâm Miên Băng là như vậy, luôn lấy mình làm trung tâm, chorằng vật gì đó của người khác đương nhiên có thể biến thành của mình,Bình An không muốn hạ tư cách của mình xuống mà đi gây gổ với hạng người như vậy, cúi đầu sửa sang lại va li hành lý bị cô ta lật ngược ngổnngang.
Lâm Miên Băng thấy thái độ của Bình An như vậy, cảm giác thật rõ rằngmình bị coi thường, vì vậy cặp mắt trang điểm đậm lè nhìn như gấu mèotrợn thật lớn, ngón tay có móng sơn đen chỉ về phía Bình An, “Lời nàycủa mày là ý gì? Ý mày nói tao là trộm hả?”
Bình An cũng không thèm nhìn cô ta một cái, “Tôi không có nói như vậy.”
“Nhưng mày nghĩ như vậy.” Lâm Miên Băng kêu lên, “Tao chưa hỏi mà tự lấy hồi nào, rõ ràng tao mới vừa hỏi mày có thể tặng tao cái khăn lụa kiahay không, tự mày keo kiệt mà còn nói tao không hỏi mà lấy.”
“Tôi đã cho phép chị lục hành lý của tôi rồi à? Tôi cho phép chị đi vàophòng à?” Bình An lạnh lùng hỏi, cầm chiếc khăn lụa bị Lâm Miên Băng lấy ra thả trở lại trong vali.
“Nơi này cũng không phải là nhà mày.” Lâm Miên Băng hầm hừ.
“Chẳng lẽ là nhà chị?” Bình An khinh miệt nhìn cô một cái.
“Mày đừng tưởng là mày ngon, chẳng qua chỉ cậy vào mấy đồng tiền dơ bẩncủa nhà mày chứ hay gì? Mấy thứ này giống đồ rẻ tiền năm ba đồng, taocòn lạ gì.” Phương Khiết Hoa là người phụ trách Bộ phận Nhân sự Chinhánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956438/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.