Bình An nghiêng đầu nhìn Nghiêm Túc, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trênngười anh chui vào trong hơi thở, cô không tự chủ ngửa đầu ra sau, cốgắng kéo dãn khoảng cách với anh, nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh ở dướiánh đèn càng phát ra vẻ đẹp như vẽ.
“Anh cũng tới ăn cơm à?” Cô nhẹ giọng hỏi, cố gắng vẫn giữ giọng như bình thường.
Nghiêm Túc miễn cưỡng ừ một tiếng, âm cuối như lượn lờ phai đi, ánh mắtsâu lắng nhìn chằm chằm vào Khâu Thiếu Triết, từ từ ngồi thẳng lên, “Vịnày chính là Khâu tiên sinh trước đây cứu Bình An đúng không.”
“Anh ấy là Khâu Thiếu Triết, đây là Nghiêm Túc.” Bình An giới thiệu bọn họ với nhau.
“Khâu tiên sinh, cám ơn anh.” Nghiêm Túc cười vươn tay, ngầm xem mình như người thân của Bình An.
“Nghiêm tiên sinh khách sáo quá rồi, Bình An và Chủ Tịch Phương đã nóicám ơn với tôi rồi mà, chuyện này có gì đâu.” Khâu Thiếu Triết trả lời, có chút không vui khi thấy người kia dùng một dáng vẻ cứ y như Bình Anlà người của anh ta vậy.
Nghiêm Túc lại cười nói, “Tôi chỉ muốn tự mình nói cám ơn với anh mà thôi.”
Bình An ho nhẹ một tiếng, “Nghiêm Túc, không phải là anh đang cùng bạntới đây dùng cơm sao? Lạnh nhạt quăng người ta ở đó không tốt đâu nha.”
Cô nhóc này. Nghiêm Túc cười khổ một tiếng trong lòng, “Vậy anh khôngquấy rầy hai người nữa. Bình An, mấy ngày nữa có rảnh không?”
“Tôi muốn đến Thành phố J để dự lễ mừng năm mới.” Bình An nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956434/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.