Đỗ Hiểu Mị bởi vì ban ngày bị giận đến nội thương, buổi tối không ngủđược liền đến chỗ quán bar lân cận giải buồn, nhà của cô ta không phải ở thành phố G, ở Thành phố G càng không có người thân gì, có lúc cảm thấy tịch mịch cô đơn, cũng chỉ có thể tự mình đến nơi này, giải quyết buồnkhổ trong lòng.
Quán bar là điểm sáng đầy sức sống về đêm, thành phố không ngủ, đến buổi tối sẽ tản mát ra một loại hơi thở phồn hoa cùng mị lực, Đỗ Hiểu Mị gọi một ly Margaret xanh, một thân một mình ngồi vào góc gần cửa sổ, nhìnánh đèn xa hoa bên ngoài, thành thị náo nhiệt này cùng vẻ cô đơn lúc này của cô ta không hợp nhau.
Cô hiện tại ở nhà trọ thuê, chiếc xe đó là vẫn còn trả góp, mẹ lại cứmãi thúc giục cô ta về nhà đi xem mắt, đối tượng hẹn hò không phải tiểunhân viên công vụ thì chính là giáo sư, một chút tiền đồ cũng không có,sao cô ta có thể cam tâm trở về như vậy? Tại sao có thể cam tâm sống một cuộc sống bình bình đạm đạm tầm thường tuỳ theo tự nhiên không có chítiến thủ qua cả đời?
Cô ta muốn lái xe đẹp, ở căn hộ cao cấp, muốn cho mình trở thành ngườinổi danh trong giới xã hội thượng lưu, cô ta không muốn cả đời phiền não vì củi gạo dầu muối, đó không phải là cuộc sống cô ta muốn.
Nếu như không phải là Phương Bình An đáng chết ngăn trở, cô ta bây giờnói không chừng đã là người phụ nữ của Phương Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956430/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.