Chỉ cần nhìn Nghiêm Túc mới từng tuổi này đã nhẹ nhàng liền nắm trong taymột Tập đoàn xuyên xuốc gia có mấy ngàn nhân viên tinh anh, trừ khônkhéo cùng phúc hắc xâm nhập trong xương, cùng với khí chất mạnh mẽ ra,còn có đầy đủ kiên nhẫn sự chịu đựng, giống như hiện tại, nhìn anh nhưđang nhàn nhã tự tại lái xe, ai lại thể biết tâm tư của anh ở nơi nào,hoàn toàn là một con hồ ly nham hiểm từng chút một!
Đèn đỏ sáng lên, xe chậm rãi dừng lại, Bình An lấy đuôi mắt quét mắtnhìn anh một cái, chỉ thấy anh ta để một tay thoải mái mà khoác lên bêncửa xe, một tay đặt ở tay lái, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay lái, ánh mặttrời từ ngoài cửa xe chiếu vào, chiếu sáng đường cong khắc sâu trên đôigò má ưu nhã của anh, xem ra dáng vẻ anh ưu nhã tràn đầy phong độ củamột vương tử.
Đột nhiên, Nghiêm Túc nghiêng đầu nhìn lại, Bình An giống như đứa trẻlàm chuyện xấu bị bắt gặp, lập tức ngồi thẳng người, bên tai truyền tớitiếng cười thật thấp của anh.
”Em Bình An đối với anh rất hiếu kỳ sao?” Đôi mắt hẹp dài hoa đào củaNghiêm Túc chứa đầy lấp lánh ánh cười, rất hứng thú nhìn Bình An.
”Làm một lãnh đạo, anh cứ gọi em Bình An, em Bình An, không sợ người ta phát ói sao?” Bình An liếc mắt nhìn anh một cái.
Nghiêm Túc cười khẽ, đôi môi khêu gợi khẽ cong, lộ ra hàm răng trắng noãn, “Một chút cũng không cảm thấy.”
”Nhưng mà tôi cảm thấy.” Bình An tức giận nói.
”OK, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956401/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.