Ngày thứ hai, Bình An ngủ thẳng đến sắp mười giờ rồi mới rời giường, hai ngày nay thật sự quá mệt mỏi, cộng thêm nguyên nhân khí trời, vừa chuivào chăn liền không chui ra được.
Cũng là Viên lão phu nhân vào trong phòng đem cô từ trong chăn đào lên,“Mau dậy đi đánh răng rửa mặt, khách đều đã chờ ở dưới lầu.”
Bình An còn còn buồn ngủ, ôm chăn chết sống không chịu buông tay.
”Cái tật xấu ngủ nướng này của con sao vẫn còn không thay đổi, bao nhiêu tuổi rồi, không khác gì trẻ con mà.” Viên lão phu nhân tức giận lôi côlên, “Tương lai cũng sắp làm dâu nhà người ta rồi, chẳng lẽ còn ngủnướng sao, không mất mặt sao.”
Bình An mê mê hồ hồ lẩm bẩm, “Vậy con sẽ tìm một ông chồng cho con ngủ nướng con mới lấy?”
”Như con thế này, ai dám cưới con chứ.” Viên lão phu nhân nở nụ cười, “Nhanh lên đó, bà đi xuống lầu chờ con.”
Viên lão phu nhân trước khi về hưu cũng là một quan toà, nghiêm với kỷluật, đối với người khác yêu cầu cũng cao, chỉ có đối với đứa cháu ngoại này hết sức dung túng, dĩ nhiên, có một phần rất lớn là Bình An thuởnhỏ mất mẹ, lão thái thái sinh lòng thương tiếc, cho nên cũng không cóquá nghiêm khắc với Bình An.
Bình An sau khi rửa mặt, tinh thần phấn chấn đi xuống lầu, đại sảnh ánhsáng sáng ngời, trên ghế sa lon bằng gỗ đỏ ở trước cửa sổ sát đất, ngồimột vị lão thái thái vóc người hơi tròn trịa, không cao, da thịt trắngnõn mượt mà, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956399/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.