Hai cô lê tấm thân mệt mỏi trở lại ký túc xá, vừa vào cửa thì ngồi phịch xuống ghế, lôi đống quảng cáo ra vứt hết lên bàn. Tống Tiếu Tiếu và ViÚy Úy đã chờ sẵn, thấy bộ dạng kiệt sức của hai người thì cười hỏi, “Thế nào? Có thu hoạch gì không?”
“Chỉ được cái đống này.” Bình An phều phào, chỉ vào đống quảng cáo trên bàn.
Tống Tiếu Tiếu cầm chúng lên, đưa một ít cho Vi Úy Úy xem, miệng tiếptục hỏi, “Không thấy cái nào thích hợp à? Mấy thứ này đều có tiếng hếtmà, mình hay thấy chúng được quảng cáo trên TV.”
“Giá tiền cũng vừa phải, Bình An, vậy mà cậu cũng chưa vừa mắt sao?” Vi Úy Úy hỏi.
“Nhìn thì hay đấy, nhưng đặt chúng trong siêu thị độc quyền thì có lẽ sẽ hấp dẫn ánh mắt, chứ trong trường học thì khác. Rất nhiều cô gái thà đi xa đến cửa hàng độc quyền để mua chứ sẽ không thèm mua ở trường.” BìnhAn xoa xoa mặt, giải thích.
“Nói cũng phải, nếu cửa hàng mà không bán hàng độc quyền thì đúng làkhông đủ hấp dẫn người khác.” Tống Tiếu Tiếu gật đầu, mắt vẫn đặt vàođống quảng cáo.
“Cậu cũng đâu phải không có tiền để mở cửa hàng độc quyền đâu, hay làcậu mở một gian hàng hiệu độc quyền ở trường đi.” Vi Úy Úy đề nghị.
“Tiệm hàng hiệu độc quyền mở trong trường thì có mấy người mua đượcđây?” Kỷ Túy Ý liếc mắt xem thường nhìn Vi Úy Úy, “Đừng quên ước nguyệnban đầu của con nhóc này là muốn rèn luyện, là muốn chịu khổ. Cửa hàngđộc quyền thì dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956396/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.