Nhận lấy bữa ăn sáng dì Liên đưa đến, Bình An đi theo Lê Thiên Thần vộivã lên xe, không quên gấp giọng dặn dò, “Nhanh lên một chút, nếu khôngtôi sẽ bị giáo sư đầu trọc đó giết không nháy mắt.”
Lê Thiên Thần nhìn cô, khóe miệng không nhịn được nâng lên một nụ cười cưng chiều.
Nụ cười này khiến Bình An cảm thấy run rẩy, da gà nổi hết lên.
“Mau ăn sáng đi.” Anh cười nói, đã đem xe lái ra đường lớn.
Bình An rất nhanh đem nước chanh và bánh mì trong tay giải quyết, cầmkhăn giấy lau miệng, nghiêng mắt nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, từlên xe đến bây giờ, Lê Thiên Thần đã sử dụng ánh mắt mỉm cười của anhnhìn cô vô số lần, cô muốn coi thường cũng không được.
Phản ứng bình thường, cô phải là tim đập rộn lên, đỏ mặt xấu hổ nhìn chỗ khác, biểu hiện một chút mị lực của anh đối với mình không cách nàokháng cự, nhưng bây giờ từng ánh mắt dịu dàng cùng thanh âm của anh cũng làm cho cô chán ghét.
“Bình An.” Anh rốt cuộc nhẹ giọng kêu cô một tiếng.
“Chuyện gì?” Bình An quay đầu lại, híp mắt cười nhìn anh, coi như cô xem không tới cũng biết mình mình cười có chút giả dối.
“Giáng sinh vui vẻ.” Anh bật cười, đưa tay quẹt mảnh vụn bánh bao trên chóp mũi cô
Bình An có chút quẫn bách, cầm khăn giấy lau mũi một cái, giống như muốn lau đi dấu vết anh ta vừa mới chạm vào cô.”Giáng sinhvui vẻ.”
Lê Thiên Thần từ túi áo khoác ngoài lấy ra một cái hộp gấm màu trắng tinh xảo, “Tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/104179/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.