Từ phòng làm việc ra ngoài, Ôn Triệu Dung lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, “Sắp sáu giờ rồi, cùng đi ăn cơm đi.”
Tay Bình An cắm ở trong túi áo khoác lông, lắc đầu nói, “Không đi, có hẹn đi ăn với bạn cùng phòng rồi.”
Bọn họ sóng vai đi xuống cầu thang, Ôn Triệu Dung đưa tay gác trên bảvai Bình An. “Em bị bệnh gì mà phải xin nghỉ pháp đến nửa tháng vậy?”
“À, cảm sốt thôi.” Bình An cười trả lời.
“Không đem em cháy sạch ngu hơn chút nào.” Ôn Triệu Dung đồng tình nhìn cô.
Bình An háy hắn một cái, “Tiền tài trợ lần này anh tìm hay là tôi đây?”
“Em đi đi, mấy ngày nay tôi có trận đấu bóng rổ, không có thời gian.” Ôn Triệu Dung nói.
“Hắc, lại muốn quyến rũ thêm nhiều nữ sinh?” Ôn Triệu Dung là đội trưởng đội bóng rỗ khoa của bọn họ, chỗ nào có hắn thì chỗ đó có tiếng thétchói tai, nếu không phải là Bình An động lòng với Lê Thiên Thần trước,nói không chừng cô sẽ yêu nam sinh mà đi bất kể đi tới chỗ nào lại sángrỡ như ánh thái dương chói lọi như thế này.
Là kiếp trước bọn họ thời gian gặp nhau không đúng dịp, lần này, tráitim của Bình An lại đã mất đi năng lực yêu thương người khác rồi
“Vậy sao em lại không bị tôi hấp dẫn?” Ôn Triệu Dung cười vô lại, một tay ôm cổ Bình An, đem cả người cô ôm vào trong lòng.
“Tôi vẫn xem anh như chị em gái thôi.” Bình An dùng sức đạp chân của hắn, cười khanh khách.
Mặt Ôn Triệu Dung đen lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/104174/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.