Cô lại về tới chỗ này.
Bình An nhìn bốn phía đều là tường màu trắng, xoang mũi tràn ngập mùigay gay của thuốc khử trùng, từng một bệnh nhân với gương mặt đờ đẫnlướt qua cô, cô dùng sức chạy, rất nhanh! Rất nhanh cô sẽ giải thoátrồi.
Phía sau truyền đến tiêng bác sĩ cùng y tá tiểu thư lo lắng gọi.
Bọn họ lại muốn đem cô trói lại, còn muốn tiêm thuốc cho cô, cô không có bệnh! Cô không phải bệnh thần kinh!
Cô không muốn sống tiếp cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này nữa.
Phía trước có mấy bác sĩ đi về hướng cô, cô thở hổn hển, đẩy cửa thoáthiểm ra, chạy thẳng lên sân thượng, trước khi bác sĩ kịp bắt được cô, cô thả người nhảy vụt đi, từ trên tầng thứ mười tám rơi thẳng xuóng…
“A a a…”
Khi cảm giác chính mình sẽ rơi xuống đất, sắp tan xác, trong nháy mắtPhương Bình An từ trong ác mộng tỉnh lại, cô mở to đôi mắt to có chúttrống rỗng, nhìn trần nhà màu trắng, trong hơi thở dường như vẫn cònquanh quẩn mùi thuốc khữ trùng làm cô muốn buồn nôn, cô vội vàng quayđầu nhìn bốn phía, là gian phòng được trang bị theo phong cách Châu Âu,không phải ở bệnh viện!
Không phải bệnh viện tâm thần địa ngục kia! Lại là ác mộng, đã hơn nửatháng nay, cô vẫn luôn mơ thấy những chuyện đó cùng với những người đó.
“Bình An, có phải con lại thấy ác mộng nữa hay không?” Cửa phòng nhanhchóng bị mở ra, đi vào là một người đàn ông trung niên thân hình caolớn, khí chất ổn trọng thành thục, ông mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/104169/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.