Vì thế hai đứa bé chụm đầu ăn chung một tô mì, cậu bé nói nhỏ với cô: “Mày xem, bên dưới có nhiều thịt bò lắm, người khác không có đâu.”
Tiểu Hoa không nghe thấy nên không lên tiếng, húp nước mì.
Cậu bé lại gọi khẽ: “Hứa Tiểu Hoa?”
Tiểu Hoa vẫn không đáp.
Cậu bé ngẩn ra, Tiểu Hoa quay qua giục cậu: “Sao anh không ăn? Ăn nhanh đi.”
Cậu bé nói: “Có phải mày không nghe thấy tao nói không?”
“Em nghe thấy mà.”
“Tao vừa nói nhưng mày không nghe đó thôi! Nhiều lần rồi.” Cậu bé nhíu mày.
Tiểu Hoa đặt đũa xuống, nói nhỏ : “Bên này không nghe được .”
Cô chỉ lỗ tai bên phải: “Trước đây cứ ong ong lên, sau này không nghe thấy gì nữa.”
Lỗ tai bị điếc là chuyện lớn như thế nào? Cậu bé nghĩ, chuyện này nhất định phải nói với người lớn.”
“Đừng ăn nữa, tao dẫn mày về nhà!” Cậu bé nắm tay cô.
Tiểu Hoa ngẫm nghĩ, hỏi cậu: “Thẩm Hi Tri đừng nói cho ba mẹ em được không?”
“Tại sao?” Cậu bé không hiểu được.
Tiệm mì ông Trần người đến người đi, Tiểu Hoa chỉ mấy miếng thịt còn lại trong tô, nói: “Anh ăn đi, ăn xong em nói với anh.”
Cậu bé gắp mấy miếng thịt nhét vào miệng, kéo Tiểu Hoa về nhà, trongphòng cậu vẫn bày giấy và bút lông luyện chữ, Tiểu Hoa xoay xoay bútlông, nói: “Nếu ba em biết sẽ không cần em nữa, nội đi rồi, em sợ bakhông cần em.”
“Mày…” Cậu bé chợt lúng túng.
“Nội bảo em ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-cua-anh/3215938/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.