Chương trước
Chương sau
“Thẩm Thính Trúc, Thẩm Thính Trúc…” Lâm Khinh Nhiễm ngồi xổm trước mặt hắn, muốn lau đi vết máu trên khóe miệng hắn, nhưng càng lau càng nhiều, động tác trên tay nàng ngày càng hỗn loạn hơn, nước mắt không ngừng trào ra.

“Thẩm Thính Trúc, huynh tỉnh lại, tỉnh lại đi…”

Nhưng bất luận Lâm Khinh Nhiễm có gọi hắn thế nào, hắn đều như không có tri giác, không còn sức sống, giữa hai lông mày cũng phủ một tầng khói mù.

“Huynh tỉnh lại đi! Thẩm Thính Trúc!” Trên tay Lâm Khinh Nhiễm đã dính đầy máu, tại sao có thể như vậy, không phải hắn đã tốt lên rồi sao, tại sao có thể như vậy?

“Vệ tiên sinh, Vệ tiên sinh!” Lâm Khinh Nhiễm hoảng loạn vừa khóc vừa gọi: “Ngài mau đến xem huynh ấy đi…”

Mạc Từ lập tức đi mời Vệ tiên sinh ra, nhìn thấy Thẩm Thính Trúc hộc máu hôn mê bất tỉnh, Vệ tiên sinh nhíu chặt mày, xem như bình tĩnh nói: “Trước tiên đưa hắn về phòng, nhanh!”

Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm vốn đã rối loạn, luống cuống tay chân muốn nâng Thẩm Thính Trúc dậy, nhưng mà hắn lại không nhúc nhích, nàng vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…”

Thu Chỉ vội vàng đỡ Lâm Khinh Nhiễm đang khóc đến không ngừng sang một bên: “Tiểu thư, người đừng vội.” Thu Chỉ cũng hoảng hốt không nói nên lời, trên mặt Thế tử rõ ràng là xám như tro tàn, nhưng lúc trước tất cả mọi thứ đều chuyển biến tốt đẹp, hay là… là hồi quang phản chiếu…

Thu Chỉ càng nghĩ càng sợ hãi.

Mạc Từ và những người khác vội vàng đưa Thẩm Thính Trúc về phòng.

Lâm Khinh Nhiễm hất tay Thu Chỉ ra, loạng choạng đi theo hắn.



Vệ tiên sinh bắt mạch cho Thẩm Thính Trúc, mày lại nhíu chặt lần nữa, trước đây mỗi ngày ông đều bắt mạch cho Thẩm Thính Trúc, mạch tượng của hắn có lực, đã hồi phục rồi, nhưng giờ phút này lại phát hiện không ngờ nó đã cạn kiệt.

Ông tập trung chẩn đoán bệnh, trong mắt dần hiện lên vẻ hoảng sợ.

Mạc Từ ở bên cạnh vô cùng nóng lòng: “Vệ tiên sinh, cuối cùng Thế tử sao rồi?”

Vệ tiên sinh vừa đứng dậy, Lâm Khinh Nhiễm liền ngồi bên mép giường, lấy khăn tay lau chùi vết máu trên mặt Thẩm Thính Trúc từng chút một, nước mắt nàng đã khô nhưng bàn tay cầm khăn lại không ngừng run rẩy..

Nàng thấy vẻ mặt Vệ tiên sinh có gì đó không ổn, nàng không dám nghe, thậm chí sợ phải đối mặt. Nhưng dù thế nào, giọng nói nghiêm túc của Vệ tiên sinh vẫn cứ truyền vào tai nàng.

“Lần này Thế tử nôn ra máu không phải do bệnh cũ, mà là cổ.”

“Cổ?” Mạc Từ sợ hãi hỏi lại.

Vệ tiên sinh gật đầu: “Cổ rất âm độc và tổn hại rất nhanh, nếu không phát tác sẽ không biểu hiện ra, một khi phát tác sẽ tổn hại tâm mạch, nếu trong nửa tháng không tìm ra cách giải…”

Nửa tháng… Lâm Khinh Nhiễm ngẩn người nhìn sắc mặt tái nhợt, yên tĩnh của Thẩm Thính Trúc, trong lòng như dao cắt, tiếng khóc đau thương nghẹn lại giữa cổ, nàng dùng sức hít thở, nuốt tất cả trở về, cổ họng đau đớn vô cùng.

Mặc dù Mạc Từ chưa bao giờ thấy cổ, nhưng cũng biết thứ đó ác độc, y quỳ xuống đất nói: “Cầu xin tiên sinh phải cứu mạng Thế tử.”

Vệ tiên sinh thở dài, ông đã ở tuổi xế chiều, nhìn thấy nhiều cảnh sinh tử, bây giờ cũng phải cảm thán vận mệnh bất công, bất quá Thế tử cũng mới hai mươi tuổi, những ngày còn sống, một nửa thời gian đều bị giày vò.

Mạc Từ lo lắng nói: “Vệ tiên sinh!”

“Cổ có hàng ngàn loại, muốn giải cổ này phải tìm người hạ cổ, nhưng đến cuối cùng tại sao cổ này lại vào được cơ thể Thế tử cũng phải tìm hiểu kỹ.”

Lâm Khinh Nhiễm dần dần không nghe thấy mọi người nói gì sau đó nữa, tiếp tục chết lặng lau chùi vết vết máu cho Thẩm Thính Trúc.

Mạc Từ vội vàng đến Hầu phủ truyền tin, Vệ tiên sinh thì đến phòng thuốc tìm xem trong sách cổ có đề cập đến loại cổ này không, muốn tìm ra phương pháp đối phó.

Chiếc khăn trên tay Lâm Khinh Nhiễm dính đầy máu, chùi thế nào cũng không sạch được, nàng bất lực nhìn Thu Chỉ: “… Làm sao bây giờ, lau không sạch, như vậy sẽ không đẹp.”

Hai mắt Thu Chỉ chua chát: “Nô tỳ đi lấy nước đến.”

Khi nước được đưa đến, Lâm Khinh Nhiễm giặt chiếc khăn, cuối cùng cũng lau sạch mặt Thẩm Thính Trúc, khuôn mặt xanh xám vẫn tuấn tú như thường.

Lâm Khinh Nhiễm thấy cổ áo hắn có vết máu, lại nói: “Xiêm y cũng đã bẩn, cũng phải thay.”

Sau khi làm xong mọi thứ, cuối cùng trên môi Lâm Khinh Nhiễm cũng nở nụ cười, nàng cúi người xuống, tựa đầu lên ngực Thẩm Thính Trúc, kéo tay hắn áp vào mặt mình, nỉ non: “Không sao đâu.”

Sau khi dùng Linh Ngọc Thảo giải độc, thân thể Thẩm Thính Trúc càng ngày càng tốt hơn, tay cũng không còn lạnh lẽo như trước, mà bây giờ lại lạnh đến mức không còn chút hơi ấm nào.

Lâm Khinh Nhiễm áp tay hắn đến miệng thổi khí, muốn làm cho tay hắn ấm lên.

Động tác của nàng không dịu dàng chút nào, cuối cùng sự nôn nóng trong lòng cũng làm cho nàng sụp đổ, dùng tay Thẩm Thính Trúc che mắt, nước mắt như vỡ đê, bả vai run lên vì khóc.

Nếu ngay từ đầu Thẩm Thính Trúc không thể hồi phục được, nàng sẽ thương tâm nhưng cũng sẽ chấp nhận sự thật, nhưng bây giờ để nàng tận mắt nhìn thấy hắn hồi phục từng chút một, khi nghĩ tất cả mọi chuyện đều đã qua, lại bị phá hủy không chút thương tình như vậy, sao nàng có thể chấp nhận được.

Tiếng nức nở vô cùng yếu ớt vang bên tai, từng tiếng đều đang đánh vào thần kinh của Thẩm Thính Trúc, lòng bàn tay hắn giật giật, tất cả đều là nước mắt ẩm ướt.

Lâm Khinh Nhiễm ngẩng đầu, Thẩm Thính Trúc đã tỉnh lại, hắn nhìn Lâm Khinh Nhiễm với ánh mắt yêu thương thương sâu sắc và không cam lòng: “Nhiễm Nhiễm… đừng khóc.”

Hắn từng chút lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống của Lâm Khinh Nhiễm, nhưng lau thế nào cũng không sạch được, hắn buông tiếng thở dài rồi ôm nàng vào lòng, nước mắt làm ướt cả vạt áo, đốt cháy lồ ng ngực hắn, lúc trước Thẩm Thính Trúc thích nhìn tiểu cô nương khóc, nhưng bây giờ lại chỉ muốn thấy nàng cười.

“Đừng khóc, không phải ta đã không sao rồi sao.”

Lâm Khinh Nhiễm ôm chặt lấy hắn, tay vòng trên lưng hắn, cơ thể vẫn run rẩy như một con thú nhỏ không tìm được nhà.

Thẩm Thính Trúc thử điều động nội lực, không giống như trước, hắn vẫn chưa phát hiện khí huyết mình bị tắc nghẽn, ngoại trừ có chút suy yếu, trận đau đớn kịch liệt lúc trước cũng không thấy dấu vết, nhưng trong lòng hắn hiểu được đây cũng không phải là ngẫu nhiên, càng không phát hiện ra chứng tỏ lại càng nghiêm trọng.

Nếu không Lâm Khinh Nhiễm sẽ không khóc thành như vậy, hắn cần biết rốt cuộc bản thân bị làm sao.

Thẩm Thính Trúc vỗ vai Lâm Khinh Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, giúp ta mời Vệ tiên sinh đến đây.”

Lúc này, ngoài phòng truyền đến giọng nói giận dữ của Hầu gia.

Lâm Khinh Nhiễm nghẹn ngào thở ra một hơi, lau nước mắt, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại rồi mới đi ra ngoài.



Vệ tiên sinh lại giải thích rõ bệnh tình của hắn một lần nữa, vừa dứt lời, cả căn phòng đều yên tĩnh.

Hầu gia tức giận đập bàn, ông ấy vốn là võ tướng, phong thái lẫm liệt, ánh mắt như sắp nứt ra lại càng khiến lòng người sinh ra sợ hãi: “Là tên khốn kiếp nào dám hạ độc thủ sau lưng.”

Trái lại Thẩm Thính Trúc còn nở nụ cười: “Ta biết sẽ không dễ dàng như vậy.”

Ánh mắt của Hầu gia lạnh lẽo: “Hay là con biết được gì?”

Ánh mắt Thẩm Thính Trúc xa xăm: “Là Linh Ngọc Thảo.”

“Người Khương Nguyệt?” Hầu gia nhíu chặt mày, tim chợt trầm xuống, là Thẩm Thính Trúc đã giết Tam Hoàng tử Khương Nguyệt, lần này bọn họ đến là vì muốn đoạt mạng Thẩm Thính Trúc.

Thẩm Thính Trúc nghe xong lại lắc đầu: “Nếu chỉ muốn ta chết, không cần phí công vòng vo như vậy, chỉ cần không cho chúng ta lấy được Linh Ngọc Thảo thì ta chỉ còn đường chết.” Thẩm Thính Trúc bình tĩnh phân tích, chắc chắn nói: “Cho nên tất có mưu đồ khác.”

Những năm gần đây, Khương Nguyệt không ngừng tấn công quan ngoại của các nước nhỏ khác, dù không dám xuất quân với Đại Tề, nhưng cũng sớm như hổ rình mồi, từ việc Tam Hoàng tử âm mưu cấu kết với Triệu Tuyên là có thể nhìn ra.

Một khi thủy vực Lưỡng Giang thất thủ, Khương Nguyệt có thể dễ dàng chiếm được các thành trì bên trong sông, hiện tại con đường này bị hắn chặt đứt, chúng lại nghĩ biện pháp động đến Trường Hưng Hầu phủ, trên tay phụ thân nắm binh quyền, chính là phòng thủ phòng tuyến thứ nhất của Đại Tề.

Hầu gia những năm gần đây đã kiềm chế tính tình, giờ phút này cũng không kiềm chế được cơn giận, ra sức mắng: “Chỉ là bọn man di tạp chủng, ta đi thỉnh lệnh Hoàng Thượng xuất binh tấn công Khương Nguyệt.”



Thẩm Thính Trúc xua tay nói: “Phụ thân bình tĩnh đừng nóng nảy, một khi giao chiến thì người chịu khổ vẫn là bách tính, Hoàng Thượng sẽ không đồng ý, đủ loại quan lại sẽ mượn cơ hội buộc tội.” Thế lực Trường Hưng Hầu phủ đang như mặt trời ban trưa, sau lưng có bao nhiêu người kiêng kị.

Giữa gia tộc và quốc gia, tất nhiên Hầu gia biết bên nào nặng bên nào nhẹ, nhưng muốn ông ấy phải tận mắt chứng kiến đưa con duy nhất chết trước mặt mình, sao ông ấy có thể làm được!

“Huống hồ bây giờ không thể coi thường Khương Nguyệt, nửa tháng…” Thẩm Thính Trúc cười cười: “Ta sớm đã chết.”

Hầu gia nói: “Chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết như vậy được.”

“Chờ.” Ngón tay bấm trên trên tay vịn của xe lăn của Thẩm Thính Trúc chậm rãi trượt xuống, thản nhiên nói: “Bọn họ hao tâm tổn sức lớn như vậy, chắc chắn sẽ hiện thân.”

Hầu gia cũng rời đi rất nhanh.



Không thấy bóng dáng Lâm Khinh Nhiễm ở Vạn Thảo Cư, Thẩm Thính Trúc bảo Mạc Từ đẩy hắn ra ngoài tìm, cuối cùng tìm thấy Lâm Khinh Nhiễm đang ngồi ngẩn người trên một tảng đá cạnh dòng suối phía sau Vạn Thảo Cư.

Thẩm Thính Trúc phất tay cho Mạc Từ lui ra, đi đến bên cạnh nàng, đặt lòng bàn tay lên đ ỉnh đầu Lâm Khinh Nhiễm, dịu dàng hỏi: “Sao lại ngồi ở đây?”

Lâm Khinh Nhiễm quay đầu lại, thần sắc mê man nhìn hắn, Thẩm Thính Trúc nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng, lòng ngực đau đớn: “… Nhiễm Nhiễm.”

Lâm Khinh Nhiễm tựa đầu lên đầu gối hắn, nhẹ giọng hỏi: “Lần này huynh có thể khỏe lại sao?”

Thẩm Thính Trúc đột nhiên nghĩ, hình như ông trời thật sự không hề thiên vị hắn, hắn cười nói: “Có thể.”

Lâm Khinh Nhiễm siết chặt áo choàng của hắn.



Tháng tám hàng năm là thời điểm sứ thần năm nước láng giềng đến Đại Tề để tiến cống, trong cung thiết yến long trọng.

Trong Kim Loan điện, các vũ cơ xinh đẹp của Ô Di đang hiến vũ, yến tiệc linh đình, ánh sáng của bình ngọc xoay chuyển

Một nội thị từ ngoài điện tiến vào, đi đến bên cạnh người Hoàng đế thấp giọng bẩm: “Hoàng Thượng.”

Hoàng đế liếc sang bên cạnh: “Hoàng Hậu đâu?”

Nội thị nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thân thể Hoàng Hậu nương nương không tốt, chỉ lo sẽ thất lễ nên không đến đây.”

Hoàng đế vuốt v e cốc nhỏ trong tay, ánh mắt có chút lạnh lùng, ngày xưa cũng thôi đi, nhưng loại thời điểm này… nàng ấy thực sự không để tâm tới hắn chút nào.

Hoàng đế lạnh giọng nói: “Nếu nàng ấy không muốn tới thì cứ ở trong cung là được rồi.”

Quỳ gối dâng rượu bên cạnh là một nữ tử Ô Di, khẽ nhìn sắc mặt Hoàng đế, khi nhìn thấy Hoàng đế nhìn mình, nàng ta lập tức cụp mắt xuống, thẹn thùng nói: “Thiếp rót rượu cho Hoàng Thượng.”

Hoàng đế cụp mắt xuống nhìn nữ nhân trước mặt, đưa tay nâng cằm nàng ta lên: “Ngươi tên là gì?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thiếp gọi Ngọc Nhu.” Ngọc Nhu rụt rè ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó nhanh chóng thu lại, răng khẽ cắn môi.

Giữa mày và mắt có vài phần tương tự Thẩm Trăn lúc mười bốn mười lăm tuổi, Hoàng đế cười: “Quả thật là ngọc quý, hoa đẹp.” Hắn thu tay về nói với nội thị: “Đưa đến điện Dưỡng Tâm.”

Thẩm Trăn ở Phật đường cầu phúc cho Thẩm Thính Trúc một đêm, vẫn quỳ đến khi trời sáng hẳn, hai chân cũng tê dại, cung nữ đến đỡ nàng ấy cũng không chịu đứng dậy.

“Nương nương.” Cung nữ Bảo Nguyệt bên người Thẩm Trăn vẻ mặt oán giận đi vào.

Thẩm Chấn nhíu mày: “Sao vậy?”

Bảo Nguyệt cắn môi: “Hồ ly tinh đêm qua dụ dỗ Hoàng Thượng đưa đến điện Dưỡng Tâm đang cầu kiến bên ngoài.”

Thẩm Trăn siết chặt chuỗi phật châu trong tay, trách mắng: “Ngươi ăn nói thiếu cẩn trọng như vậy từ khi nào vậy?”

Bảo Nguyệt không dám nói gì, trong lòng không phục, cũng chỉ là thứ thủ đoạn thấp hèn thôi.

Thẩm Trăn để Bảo Nguyệt đỡ nàng ấy đứng dậy, phân phó nói: “Để người đợi trong điện, bản cung sẽ qua ngay.”

Sau khi trang điểm xong, Thẩm Trăn đến gặp Ngọc Nhu.

Ngọc Nhu thấy Thẩm Trăn vào điện, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Ngọc Nhu tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”

Thẩm Trăn nhìn nàng ta một cái, nói: “Đứng lên đi.”

Ngọc Nhu hời hợt nói: “Ngọc Nhu là người Ô Di, không hiểu quy củ Đại Tề, nhưng nghĩ mình cũng đã vào cung nên muốn tới thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”

Bảo Nguyệt cắn chặt răng, quả thật là hồ ly tinh, Hoàng Thượng còn không có ban tước vị, ngay cả tư cách quỳ trước nương nương cũng không có.

Thẩm Trăn lãnh đạm “ừ” một tiếng.

Ngọc Nhu lại nói: “Ngọc Nhu thấy thần sắc nương nương không tốt, là bởi vì Thế tử sao…”

Ánh mắt Thẩm Trăn lạnh lùng: “Ai nói với ngươi!”

Ngọc Nhu vội vàng cúi đầu: “Ngọc Nhu to gan, là đêm qua nghe Hoàng Thượng nhắc đến mới biết được, mà Ngọc Nhu cũng vừa mới biết được, Vu y đại nhân am hiểu cổ thuật.”

“Vu y?” Giọng nói của Thẩm Trăn kích động: “Chính là Vu y của Ô Di?”

Ngọc Nhu gật đầu: “Vu y đại nhân đã cùng Nhị Hoàng tử đến gặp Hoàng Thượng, nương nương có thể yên tâm.”

Thẩm Trăn vui mừng khôn xiết, nói với Bảo Nguyệt: “Bãi giá, bản cung muốn đi gặp Hoàng Thượng.”

Điện Kim Loan.

Nội thị mời Thẩm Trăn vào điện, Thẩm Trăn cúi người hành lễ với nam nhân ngồi sau long án: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng.”

Hoàng đế buông bút lông trong tay xuống, nâng mắt cười trào phúng: “Khó có khi nàng bằng lòng đến đây.”

Thẩm Trăn nhấp đôi môi chua chát: “Thần thiếp nghe nói Vu y của Ô Di rất tinh thông cổ thuật.”

Hoàng đế ngắt lời nàng ấy, ngữ khí lạnh lùng: “Nàng vì chuyện này mới đến đây.”

Thẩm Trăn xem nhẹ sự tức giận trong lời nói của hắn, chỉ vội vàng hỏi: “Là thật sao?”

Hoàng đế nói: “Là thật.”

“Vậy có thể xin Hoàng Thượng mời Vu y khám chẩn bệnh cho Thẩm Trì không?”

Hoàng đế đứng dậy, khoanh tay đi đến bên cửa sổ: “Không thể.”

Thẩm Trăn không dám tin quay đầu nhìn hắn, Hoàng đế nói: “Nàng có biết Nhị Hoàng tử Ô Di đưa ra điều kiện gì với Trẫm không?”

“Gã yêu cầu Trẫm phải giao ra ba thành trì.” Hắn quay đầu lại nhìn Thẩm Trăn: “Nàng cảm thấy Trẫm có thể đáp ứng sao?”

Thẩm Trăn sững sờ tại chỗ, giao ba thành trì có khác gì bán nước đâu, nàng ấy nói năng lộn xộn: “Nhất định còn có biện pháp khác, thần thiếp cầu xin Hoàng Thượng hãy nghĩ cách khác.”

Hoàng đế nói: “Nàng trở về đi.”

Thẩm Trăn đi tới kéo tay áo hắn, vừa khóc vừa cầu xin: “Nhưng đó là đệ đệ ruột của thần thiếp, cũng là ân nhân cứu mạng của Hoàng Thượng.”



Hoàng đế nhìn nàng ấy: “Trẫm là vua, hắn là thần.” Lời nói uy nghiêm của hắn không thể xen vào: “Bất luận Trẫm đối với Thẩm gia hay Thẩm Trì đều đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.”

“Hoàng Thượng… Thần thiếp cầu xin ngài.”

Nội thị khom lưng tiến vào điện, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cúi đầu không dám thở mạnh: “Bẩm Hoàng Thượng, Ngọc Nhu cô nương cầu kiến.”

Trong lòng nội thị lo lắng, bình thường nương nương không phải là người không nói đạo lý, sao lại hồ đồ trong thời điểm này.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Trăn một cái, khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh, nói với nội thị: “Cho nàng ta vào.”

Hoàng đế nâng cằm Thẩm Trăn lên, lau đi giọt lệ trên khóe mắt nàng ấy: “Nếu không phải bởi vì Thẩm Trì, nàng cũng sẽ không tới tìm Trẫm. Nếu nàng không muốn như vậy, sau này cũng không cần đến đây, nàng cứ đợi ở trong cung đi.”

Nội thị kinh hãi, Hoàng Thượng muốn cấm túc Hoàng Hậu nương nương!

Lông mi Thẩm Trăn run lên, nhìn hắn thật kỹ, hy vọng trong mắt dần dần tắt đi, nàng ấy đã hoàn toàn thất vọng, đứng dậy hành lễ: “Thần thiếp cáo lui.”

Ngọc Nhu từ ngoài điện tiến vào đồng thời đi qua nàng ấy, Thẩm Trăn nhẹ nhàng cong môi.



Thẩm Thính Trúc đã hôn mê lần thứ ba, hơn nữa thời gian hôn mê càng ngày càng dài, bắt đầu là một canh giờ, nửa ngày, sau đó là hai ngày.

Lâm Khinh Nhiễm trông coi Thẩm Thính Trúc hôn mê bất tỉnh, ánh mắt trống rỗng, cách thời hạn nửa tháng nữa chỉ còn lại năm ngày…

Nàng lẩm bẩm nói: “Huynh đã nói sẽ khỏe lại, không thể gạt ta.”

Khi đêm đến, Hoàng đế đến đây.

Hai người đóng cửa trò chuyện với nhau, khi Lâm Khinh Nhiễm bưng trà đến tình cờ ở bên ngoài nghe được cuộc nói chuyện của họ.

“Trẫm hy vọng ngươi đừng oán giận Trẫm.” Giọng nói của Hoàng đế không có cảm xúc gì.

“Tìm danh y khắp nơi cho ngươi, tìm Linh Ngọc Thảo, Trẫm tự hỏi mình đã tận sức.”

Bàn tay bưng mâm của Lâm Khinh Nhiễm siết chặt.

Hồi lâu, giọng nói của Thẩm Thính Trúc mới vang lên: “Thần hiểu được, sao thần dám trách Hoàng Thượng.”

Lâm Khinh Nhiễm dùng sức nhắm mắt, nước mắt rơi xuống nắp trà, nàng vội vàng xoay người rời đi.

Thu Chỉ nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm đi rồi quay lại, khuôn mặt đầy nước mắt, lo lắng nói: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lời nói của Hoàng Thượng quay cuồng trong đầu Lâm Khinh Nhiễm, lần này Thẩm Thính Trúc thật sự không thể sống được, hắn lại lừa nàng!

Lâm Khinh Nhiễm chậm rãi lau nước mắt: “Ngươi đi mua cho ta một số đồ.” Nàng thì thầm vào tai Thu Chỉ.

Thu Chỉ nghe xong mở to miệng: “Tiểu thư, người muốn làm gì thế?” Giọng nàng ta khàn đi: “Người ngàn vạn lần không được làm bậy.”

Lâm Khinh Nhiễm ngoảnh mặt làm ngơ, bình tĩnh nói: “Đi ngay.”

Sau khi Hoàng đế rời đi, Mạc Từ đến mời Lâm Khinh Nhiễm qua đó.

Thẩm Thính Trúc ngồi bên cửa sổ nhìn về phía nàng, từng tấc một đều khắc ghi vào mắt, giống như có nhìn thế nào cũng không đủ, thật lâu sau hắn nhẹ nhàng cười nói: “Ta đã bảo Mạc Từ liên lạc với Lâm Chiếu, ngày mai hắn sẽ đến đón nàng đi trước.”

Lâm Khinh Nhiễm lặng lẽ nhìn hắn: “Không phải huynh nói sẽ tốt hơn sao?”

Thẩm Thính Trúc gật đầu, mỉm cười nói: “Chờ khi ta tốt hơn, ta sẽ đi tìm nàng.”

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu: “Được.”

Dứt lời, cả hai người đều không nói gì, lặng lẽ nhìn nhau, Thẩm Thính Trúc nghĩ nàng sẽ khóc nháo, nhưng nàng lại bình tĩnh đến không ngờ, như vậy cũng tốt.

Thẩm Thính Trúc nhẹ giọng nói: “Đã muộn rồi, nàng đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Lâm Khinh Nhiễm lại gật đầu, quay người rời đi không nói một lời.

Trong bóng đêm dày đặc, hai người ai cũng không ngủ được, bản thân Thẩm Thính Trúc sau khi Lâm Khinh Nhiễm đi khỏi vẫn luôn ngồi ngẩn ngơ sau bàn, cả người đều chìm trong bóng tối, áp lực trống trải đến nổi khiến đáy lòng người ta phát lạnh, không dám liếc mắt nhiều thêm một cái.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đẩy cửa, Thẩm Thính Trúc mới ngước mắt nhìn qua.

Là Lâm Khinh Nhiễm, trong tay nàng còn cầm một gói đồ, nhìn không ra là cài gì.

“Không ngủ được?” Thẩm Thính Trúc hỏi.

Lâm Khinh Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, đóng cửa lại đi đến trước mặt hắn, khóe môi khẽ cười: “Ta có thứ này muốn cho huynh xem.”

Thẩm Thính Trúc cũng nhìn nàng cười yếu ớt, giống như bộ dạng mỗi lần nàng đến thắp đèn trong phòng hắn: “Ta đi thắp đèn.”

“Không cần.” Lâm Khinh Nhiễm hoảng loạn nói: “Bây giờ huynh còn chưa thể nhìn, nhắm mắt lại.”

Thẩm Thính Trúc bật cười, trong phòng một mảnh tối tăm, hắn vốn cùng không nhìn rõ cái gì, dù khó hiểu cũng thuận theo ý nàng nhắm mắt lại.

Lâm Khinh Nhiễm vẫn còn lo lắng, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Đừng nhìn đó.”

Tiếng nói dịu dàng vang bên tai Thẩm Thính Trúc, hắn nói: “Được.”

Âm thanh va chạm vang lên trong bóng đêm đặc biệt rõ ràng, chút ánh sáng chiếu vào mí mắt của Thẩm Thính Trúc, là Lâm Khinh Nhiễm thắp đèn.

Một lúc sau, nàng giẫm lên quần áo trên đất, ngồi lên đùi Thẩm Thính Trúc, thanh âm trôi nổi, lộ vẻ khẩn trương: “Được rồi.”

Thẩm Thính Trúc chậm rãi mở mắt ra, hắn nheo mắt một lúc mới thích ứng được với ánh sáng, chờ nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đôi mắt bình tĩnh của hắn đột nhiên trở thành sóng to gió lớn.

Ánh nến bao phủ cả người Lâm Khinh Nhiễm, nàng một thân giá y đỏ thẫm, không có hoa văn phức tạp tinh tế, chỉ là giá y bình thường mà nữ tử mặc khi xuất giá, chính là loại y phục bình thường nhất, khuôn mặt kiều diễm không phấn son trang điểm cũng đủ khiến cho tâm hồn Thẩm Thính Trúc rung động.

Lâm Khinh Nhiễm nhẹ giọng nói: “Ta gả cho huynh.” Nàng lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận quấn quanh cổ tay Thẩm Thính Trúc, khẽ thì thào: “Ta nghe người ta nói qua, nếu chết khi chưa thành thân thì sẽ không bước qua được cầu Nại Hà.”

Chờ Thẩm Thính Trúc ý thức được nàng muốn làm gì, hai tay đã bị trói thật chặt vào tay ghế, đôi mắt hắn dần dần đỏ lên, lạnh lùng nói: “Nhiễm Nhiễm, đừng hồ đồ!”

“Ta không có hồ đồ.” Lâm Khinh Nhiễm vòng tay qua cổ hắn, áp hai má qua nhẹ nhàng cọ cọ, buồn bã nói: “Không có người nào biết, ta lén gả cho huynh.”

Thẩm Thính Trúc siết chặt hai tay, ánh mắt u ám cực kỳ sắc bén, hắn tức giận gầm lên: “Lâm Khinh Nhiễm!”

“Ta đều đã nghe thấy.” Lâm Khinh Nhiễm hôn cổ hắn, thanh âm thoát ra mang theo tiếng nức nở đứt quãng: “Ta nghe thấy huynh và Hoàng Thượng nói chuyện, huynh lại gạt ta, rõ ràng huynh không thể khỏe lại.” Từng tiếng khóc nức nở chất chứa sự bất lực và tủi thân.

Nước mắt Thẩm Thính Trúc trượt xuống cổ áo, cố gắng cử động cơ thể, cắn răng đến bật máu: “Nàng cởi trói cho ta, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, đưa tay cởi nút thắt quần áo của hắn: “Ta không tin huynh, huynh chỉ biết gạt ta.”

Nói xong, nàng cắn mạnh vào cổ Thẩm Thính Trúc, nếm được vị máu cũng không chịu buông ra, phát ti3t thống khổ trong lòng: “Huynh yên tâm, ngày mai ta sẽ cùng ca ca trở về, ta sẽ làm thê tử của huynh một đêm.”

Hai tai Thẩm Thính Trúc bị trói, hai chân lại không thể cử động, hắn chỉ biết tiểu cô nương rất to gan, nhưng không nghĩ tới nàng có thể vô pháp vô thiên đến mức này.

Lâm Khinh Nhiễm nâng eo lên, giọng cũng phát run: “Ta… ngồi xuống.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.