Lâm Khinh Nhiễm sững sờ, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, thở ra từng hơi mỏng manh.
Thời gian không đến một năm, thế nào là thời gian còn không đến một năm, nói rõ một chút đi.
Lâm Khinh Nhiễm mấp máy môi, lại phát hiện một âm tiết cũng không phát ra được, sao nàng nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của đại biểu ca.
Nhưng, đó là Thẩm Thính Trúc.
Nàng hy vọng Thẩm Kỳ chỉ đang nói giỡn, nhưng nàng biết Thẩm Kỳ không phải là người không biết chừng mực như thế. Người có thể làm loại chuyện vui đùa này chỉ có thể là Thẩm Thính Trúc, đúng, không phải hắn lại bày ra chuyện gì để hù dọa người khác nữa chứ.
“Ta, ta đã từng thấy hắn dùng một cước đá bay người khác, hắn… còn cầm kiếm.” Lâm Khinh Nhiễm rối như tơ vò, nói năng lắp bắp không thông thuận, trong đầu nàng đều là gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Thẩm Thính Trúc khi nàng rời đi.
Thu Chỉ chưa từng thấy Lâm Khinh Nhiễm như thế này bao giờ, cũng không biết nguyên do trong đó, nên nhẹ giọng gọi: “Tiểu thư.”
Lâm Khinh Nhiễm chợt mím chặt môi, nhìn thẳng vào Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ khẽ thở dài: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
Trong đình thủy tạ, hai người ngồi đối diện nhau hồi lâu, làn gió thổi vào người thật ấm áp, nhưng Lâm Khinh Nhiễm lại không hề cảm nhận được.
Lời nói của Thẩm Kỳ từ từ gián đoạn trôi vào tai nàng——
“Năm ấy gặp chuyện không may đệ ấy cũng chỉ mới chín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-muoi-kho-thoat/3606172/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.