Lâm Khinh Nhiễm chạy đi rất nhanh, những sợi tóc mai trên thái dương bị gió thổi bay, phía sau là giọng nói bất lực của cô cô nàng.
“Đứa nhỏ này vẫn cứ hấp tấp như vậy.”
Nguyệt Ảnh thấy tình thế không ổn, lập tức nói: “Nô tỳ đi cùng tiểu thư.”
Nàng ấy nhanh chóng đuổi theo: “Tiểu thư còn quên thứ gì chưa lấy, cứ để nô tỳ đi lấy là được.”
Lâm Khinh Nhiễm không để ý đến nàng ấy, trong chốc lát đã dừng lại ở ngã rẽ dẫn đến Thanh Ngọc Các và Viễn Tùng Cư, sau đó không chút do dự đi về phía bên phải.
Mạc Từ cho rằng lúc này Lâm Khinh Nhiễm có lẽ đã rời đi, khi nhìn thấy một bóng người từ trên đường đi về phía mình, trước tiên y hơi sửng sốt, sau đó lập tức quyết đoán chặn ở cửa.
Lâm Khinh Nhiễm đứng cách đó mấy bước thở hổn hển, Mạc Từ đứng chắn ở đó như một bức tường, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi Nguyệt Ảnh: “Ngươi nói từ nay về sau chỉ nghe lệnh của một mình ta?”
Nguyệt Ảnh nhìn hai người giằng co qua lại thì có chút căng thẳng, gật đầu nói: “Phải.”
Lâm Khinh Nhiễm cong môi mỉm cười nhẹ nhàng với Mạc Từ, sau đó thần sắc chợt lạnh lùng, quát lớn: “Tốt lắm, cản y lại cho ta!”
Mạc Từ kinh ngạc nói: “Dám hỏi Biểu cô nương đang muốn làm gì, người còn muốn xông vào sao?”
Lời của y còn chưa dứt, Nguyệt Ảnh đã tấn công mà không nói một lời, nàng ấy cong ngón tay lại áp sát bắt lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-muoi-kho-thoat/3606169/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.