Hơi nóng phả ra lướt qua bên tai, trên gáy, cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng không chống đỡ được nữa, nàng trốn về phía trước, lùi đến trên đầu giường, đề phòng nhìn về phía gã nam nhân phía sau.
Mái tóc đen mềm mại như tơ lụa từ lòng bàn tay trượt xuống, Thẩm Thính Trúc cầm khăn ngồi xuống chỗ Lâm Khinh Nhiễm vừa mới ngồi: “Tóc còn chưa khô, lại đây.”
Lâm Khinh Nhiễm ôm vai giằng co với hắn, ở cùng nhau đã lâu như vậy, nàng không thể không biết tính nết của Thẩm Thính Trúc, chỉ trong chốc lát, nàng tự mình dịch chuyển qua một chút: “Ta thật sự không có trốn tránh huynh.”
Thẩm Thính Trúc gật đầu, lại chê nàng chậm chạp, hắn dứt khoát đưa tay bắt lấy cổ tay của Lâm Khinh Nhiễm, kéo nàng vào trong ngực mình, sau đó tự mình lau tóc cho nàng.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Lâm Khinh Nhiễm không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vất vả lắm mới ổn định cơ thể, đôi lông mi khẽ run rẩy buông xuống, nàng nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, sao hắn lại ôm mình chứ…
Sự thân mật làm cho người ta sợ run, lưng nàng còn kề sát vào lòng ngực hắn, trong lúc nhất thời ngay cả một chút sức lực để vùng vẫy cũng không có, chỉ có thể nắm chặt lấy tay áo đang buông lỏng của hắn.
“Ta không nói chuyện này.” Dáng người mềm mại như nước khẽ vùi vào lòng hắn, hơi thở Thẩm Thính Trúc hơi rối loạn, bàn tay đang lau tóc cho nàng cũng nắm chặt vài phần.
Sự mập mờ khó tả lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-muoi-kho-thoat/3606160/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.