Vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng và thờ ơ ngày thường của Thẩm Thính Trúc không còn nữa, ánh mắt khi nhìn nàng càng thêm tùy ý, tầng tầng áp bức và xâm lược giăng ra như một cái lưới, từng chút từng chút, chậm rãi quấn chặt, làm cho Lâm Khinh Nhiễm không còn chỗ trốn.
Lâm Khinh Nhiễm đã quên mất chất vấn, trước tiên ánh mắt lập tức tránh né, chiếc cằm lại bị ngón tay lạnh lẽo nắm chặt, Thẩm Thính Trúc để nàng nhìn thẳng vào mình. Sự xuất hiện của Tạ Hoài làm cho hắn cảm giác được nguy cơ, khát vọng ban đầu có thể che giấu, lại dâng lên một cách mất kiểm soát, hắn biết bây giờ còn chưa phải lúc, nhưng lại không thể kiềm chế mở miệng: “Nàng cũng biết vì sao ta không muốn để nàng đi.”
Sâu trong mắt Thẩm Thính Trúc là ngọn lửa nóng bỏng và ý nghĩ sâu xa, làm cho tinh thần Lâm Khinh Nhiễm hoàn toàn luống cuống, hắn lúc này so với ngày thường còn nguy hiểm hơn, giống như mãnh thú ngủ đông đã lâu đột nhiên giương răng nanh ra, lúc trước chẳng qua chỉ là chơi đùa con mồi mà thôi.
Thân thể Lâm Khinh Nhiễm run rẩy: “Huynh là cảm thấy ta dễ khi dễ, trêu chọc… cho nên mới giữ ta lại để giày vò.”
Thẩm Thính Trúc nhíu mày, hắn đối với nàng không tệ, thậm chí muốn đem mọi thứ tốt đẹp đều dâng đến trước mặt nàng. Khi dễ… ban đầu hắn hù dọa nàng, nhưng dọc đường đi hắn đều nhẹ nhàng với nàng, nếu như nói giày vò, tuyệt đối không có khả năng, trái lại, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-muoi-kho-thoat/3606158/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.