Tuyết Đoàn vùi đầu vào trong lòng Lâm Khinh Nhiễm, còn nhìn về phía Thẩm Thính Trúc kêu một tiếng: “Meo~”
Hai vật nhỏ đều có dáng vẻ mềm mại yếu đuối, nhất là Lâm Khinh Nhiễm, hàng mi cong cong đóng khép, đôi môi đỏ mọng ướt át đang mím chặt. Thẩm Thính Trúc không nhìn ra được suy nghĩ của nàng lúc này, ánh mắt hắn vẫn nặng nề nằm lại trên vùng eo thon chỉ cần một tay có thể ôm lấy của nàng.
Lòng bàn tay hắn lại trở nên nóng rực, Thẩm Thính Trúc cất giọng nhàn nhạt hỏi: “Ta thế nào?”
Trong đôi mắt Lâm Khinh Nhiễm nhìn về phía hắn tràn ngập oán giận và uất ức, nàng lại mím môi không muốn trả lời, bản thân hắn đã làm những gì chẳng lẽ hắn còn không rõ, còn cần phải hỏi nàng sao.
Cảm giác yêu thương sinh ra trong lòng Thẩm Thính Trúc đã vượt qua những suy nghĩ muốn đùa nghịch với nàng, hắn nhẹ giọng dịu dàng hỏi:
“Không phải nàng mang quà đến cho ta sao, là gì thế?”
Lâm Khinh Nhiễm chần chừ bước tới, đặt hộp gỗ trong tay lên mép bàn, sau đó dè dặt dùng đầu ngón tay đẩy qua từng chút.
Chỉ một động tác nhỏ ấy thôi đã khiến Thẩm Thính Trúc không thể rời mắt.
Lâm Khinh Nhiễm cũng không biết cô cô đã chuẩn bị thứ gì, nàng cũng không thèm nhìn đã mang đến đây, thế là nhỏ giọng nói: “Biểu ca tự mình xem đi.”
Thẩm Thính Trúc cong môi mỉm cười, còn cho rằng nàng muốn chọc tức mình.
Hắn mở hộp gõ được chạm khắc tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-muoi-kho-thoat/3606150/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.