Thẩm Kỳ nhìn cành cây trong tay Lâm Khinh Nhiễm, ánh mắt hắn dịu dàng đầy ý cười: “Xem ra món đồ ta tặng cho biểu muội vẫn rất có ích.”
Lâm Khinh Nhiễm cũng cười nói: “Đúng là rất hiệu quả, ta vẫy vẫy thế này Tuyết Đoàn sẽ chạy tới ngay.”
Dường như nó nghe hiểu được Lâm Khinh Nhiễm đang nói đến nó, thế là nó ngẩng đầu lên kêu meo meo, còn li3m vào cằm nàng, quậy đến nỗi Lâm Khinh Nhiễm bật cười ngả người tránh né: “Tuyết Đoàn, đừng làm loạn nữa.”
Đôi mắt cười híp lại, khuôn mặt trắng mịn đã ửng hồng, đường nét xinh đẹp khó lòng che giấu.
Thẩm Kỳ mỉm cười nhìn nàng chơi đùa với Tuyết Đoàn, hắn đưa tay xoa cái đầu xù lông của nó, nhưng chợt nhớ đến nhị đệ vẫn còn đang nghỉ ngơi, hắn lo sẽ làm phiền nhị đệ, thế là quay sang nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Muội đợi ta một lát.”
Tiếng bước chân dần xa, thư các lại rơi vào yên tĩnh, Thẩm Thính Trúc từ trên ghế tựa ngồi dậy, cánh tay chống đỡ thân thể, đến mí mắt cũng chưa ngước lên, giống như tất cả mọi cảm xúc đều được giấu ở bên trong, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra ở đáy mắt hắn lóe lên vẻ bất ngờ như ẩn như hiện.
Thẩm Kỳ tán gẫu vài câu với Lâm Khinh Nhiễm rồi trở vào trong thư các, nhìn thấy Thẩm Thính Trúc thức dậy ngồi bên bàn cờ, hắn ngạc nhiên hỏi: “Không ngủ nữa sao?”
Bàn tay đang bày cờ vẫn không ngừng lại, chỉ ngước mắt liếc nhìn Thẩm Kỳ: “Ban nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-muoi-kho-thoat/3606144/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.