Chương trước
Chương sau
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi bay tóc mai của nàng, Lâm Khinh Nhiễm rùng mình một cái, nàng hít một hơi thật sâu tỏ ra không dám tin, sao hắn lại ở đây!

Thẩm Hi hào hứng nói với Thẩm Thư: “Đúng là nhị ca đã về rồi.”

Lâm Khinh Nhiễm chẳng nghe lọt tai lấy một chữ, nàng dùng bàn tay đổ đầy mồ hôi nắm lấy tay Nguyệt Ảnh.

“Tiểu thư.” Nguyệt Ảnh đến gần nàng thì thầm gọi, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.

Giọng nói run rẩy yếu ớt của Lâm Khinh Nhiễm nghe như đang khóc: “Có phải ta đã hoa mắt rồi không…”

Nàng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa phát hiện vẫn là gương mặt đó. Lâm Khinh Nhiễm thậm chí còn muốn chạy trốn đi. Chắc chắn là hắn đến tìm nàng, Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Thẩm Hi phấn khích nói: “Chúng ta qua đó đi.”

Lâm Khinh Nhiễm còn chưa kịp lắc đầu thì đã bị nàng ấy kéo tay đi về phía đình thủy tạ.

Lâm Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào người nọ không chớp mắt, dáng vẻ giống hệt nhau nhưng dường như là hai người hoàn toàn khác nhau, tên thổ phỉ với bộ trang phục đơn giản, nụ cười nhàn nhạt trên môi, còn người trong đình thủy tạ là một công tử quý phái thoát tục, khóe miệng lộ ra ý cười dịu dàng nho nhã.

Giả mạo, chắc chắn là hắn làm giả thân phận rồi lẻn vào Hầu phủ!

Nhìn thấy hắn mỉm cười ôn hòa với mình, Lâm Khinh Nhiễm càng cảm thấy da đầu tê dại đi, nàng không ngừng tự nhủ phải thật bình tĩnh, ở đây là Hầu phủ.

Lâm Khinh Nhiễm ba bước tiến một bước lùi bị dẫn vào trong đình thủy tạ.

“Nhị ca, huynh về đến khi nào vậy?” Giọng nói trong trẻo vốn có của Thẩm Hi càng trở nên kiềm chế hơn rất nhiều khi đối mặt với Thẩm Thính Trúc.

Nghe thấy Thẩm Hi gọi hắn là nhị ca, Lâm Khinh Nhiễm trợn tròn mắt không dám tin, trong lòng nàng loạn cào cào, hắn là Thế tử, hắn không phải là thổ phỉ, sao hắn lại là Thế tử của Hầu phủ!

Làn gió mát thổi qua đình khiến nàng cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Thẩm Thính Trúc không nhìn Lâm Khinh Nhiễm mà mỉm cười nói với Thẩm Hi: “Vừa mới tới không lâu.”

Càng đến gần, Lâm Khinh Nhiễm càng nhận ra phong thái ôn nhu tao nhã của hắn không hề giống người đó chút nào, ngay cả giọng nói trong trẻo dịu dàng cũng khác với vẻ lạnh lùng hờ hững của người đó.

Nàng đột nhiên ngước mắt nhìn Thẩm Thính Trúc, không có, không có một nốt ruồi son nào! Không phải hắn…

Nhưng ngoại trừ nốt ruồi đó, hầu như không có sự khác biệt nào giữa hai người. Trong đầu Lâm Khinh Nhiễm có hàng trăm suy nghĩ đan xen, nàng bối rối đến mức không thể suy nghĩ được gì.

Sau khi Thẩm Thính Trúc nói với Thẩm Hi xong mới nhìn sang Lâm Khinh Nhiễm, khi bốn mắt chạm nhau khiến nhịp tim nàng như ngừng đập trong giây lát, sau đó bắt đầu đập nhanh.

Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng xa lạ, dường như không có nguy hiểm đáng sợ như trong tưởng tượng của Lâm Khinh Nhiễm.

Thẩm Thính Trúc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của nàng, trong ánh mắt đen láy đều là sự cảnh giác như một con thú nhỏ, cổ họng hắn như phát ra tiếng cười khẽ: “Đây chắc là biểu muội đến từ Giang Ninh rồi.”

Theo đó ánh mắt hắn nhìn xuống chiếc áo đối khâm buộc eo màu tím nhạt, váy xếp nếp được làm từ vải mềm có hoa văn cành diên vĩ, trên thắt lưng có đeo trân châu cấm bộ, tiểu cô nương này đã sửa soạn đẹp đẽ mới tới.

Thẩm Kỳ nghe thấy hắn gọi Lâm Khinh Nhiễm là biểu muội, không khỏi trợn mắt nhìn hắn, sau đó nghĩ lại tam phòng và đại phòng cũng là huynh đệ ruột thịt, có gọi thân thiết một chút cũng là chuyện bình thường.

Hắn lại nhìn thấy ánh mắt thoáng chút lo lắng của Lâm Khinh Nhiễm, tưởng là nàng không được tự nhiên, bèn mỉm cười nói: “Ta luôn gọi Biểu cô nương xa lạ quá, Lâm biểu muội, đây là Thẩm Trì, nhị biểu ca của muội.”

Cổ họng Lâm Khinh Nhiễm không phát ra được âm thanh nào, nàng biết Thế tử Trường Hưng Hầu tên là Thẩm Trì, tự Thính Trúc, nhưng nàng không ngờ hắn lại là gương mặt này.

Một hồi lâu không thấy nàng lên tiếng, mọi người đều cảm thấy có chút kỳ lạ.

Thẩm Thính Trúc giải vây giúp nàng: “Là ta đường đột rồi.”

Hắn khẽ gật đầu tỏ ý xin lỗi nàng.

Khuôn mặt này rõ ràng là của tên thổ phỉ đó, nhưng thiếu mất một nốt ruồi son thì lại khác hoàn toàn.

Lâm Khinh Nhiễm biết mọi người đều đang nhìn mình, nàng tự động viên mình bình tĩnh lại, nắm chặt lòng bàn tay, nhỏ giọng gọi: “… Nhị biểu ca.”

Giọng nói ngọt ngào lọt vào tai, Thẩm Thính Trúc vui vẻ cong mắt cười.



Lâm Khinh Nhiễm không biết làm sao mình về được Thanh Ngọc Các, vừa vào trong phòng liền bảo Nguyệt Ảnh đóng cửa thật chặt, sau đó hỏi một câu không đầu không đuôi: “Ngươi nhìn thấy rồi đúng không, ta không có nhìn lầm, Thế tử và người đó…”

Nàng muốn nói Thẩm Thính Trúc chính là tên thổ phỉ đó, là hai người khác nhau, rốt cuộc là do hắn giả mạo, hay Thế tử thật sự có tướng mạo như vậy.

Một người là Thế tử gia có thân phận cao quý, còn người kia là một tên thổ phỉ hung ác tàn bạo, nàng nghĩ thế nào cũng không thể đem hai người khác nhau đặt cùng một chỗ được.

Lần này ngay cả Nguyệt Ảnh cũng không biết trả lời như thế nào, nàng ấy ấp úng nói: “Nô tỳ cảm thấy giống, nhưng cũng có chút không giống.”

Lâm Khinh Nhiễm cắn chặt môi, cau mày không nói gì.



Có tiếng gõ cửa, Lâm Khinh Nhiễm hoảng sợ ngước mắt lên như một con chim gặp cành cong.

“Tiểu thư, là nô tỳ.” Tử Phù ở bên ngoài nói

Lâm Khinh Nhiễm sửng sốt một lúc, sau đó cầm ống nhòm trên bàn lên nhìn, kiểm tra không có gì bất thường mới bảo Nguyệt Ảnh đi mở cửa.

Tử Phù đi vào, mỉm cười nói: “Thế tử trở về, lão phu nhân rất vui mừng nên bảo mọi người đến sảnh dùng bữa tối, phu nhân bảo nô tỳ đến nói với tiểu thư một tiếng.”

Lâm Khinh Nhiễm điều chỉnh lại tâm trạng bối rối của mình, gật đầu nói: “Ta biết rồi, lát nữa ta sẽ tới đó.”

Đi dọc hành lang, Lâm Khinh Nhiễm nhìn ánh sáng vàng nhạt từ sảnh vọng ra, nàng do dự một chút rồi mới bước vào trong.

Thẩm Thính Trúc còn chưa đến, nàng thầm thở phào một hơi, khom người cúi chào lão phu nhân cùng các vị phu nhân rồi ngồi xuống chỗ mấy tỷ muội.

Tần thị nói với thị nữ: “Đi xem xem tại sao Thế tử vẫn chưa đến.”

Thẩm lão phu nhân nói: “Không gấp, cứ để nó thong thả là được rồi.”

Lâm Khinh Nhiễm ngồi yên lặng, ngoài cửa vang lên tiếng bánh xe lăn lộc cộc trên nền gạch xanh, nàng quay đầu nhìn sang.

Hạ Huyền đẩy xe lăn đến bên ngoài sảnh rồi mới dừng lại, thị nữ muốn bước tới dìu hắn.

Thẩm Thính Trúc nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Hắn chậm rãi đứng dậy bước vào phòng, bước đi chậm rãi nhưng vững vàng, áo bào đơn giản lộ rõ vẻ gầy yếu của hắn.

Lâm Khinh Nhiễm chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cụp mắt xuống. Cô cô từng nói với nàng từ nhỏ sức khỏe của Thế tử đã không tốt, mà thân thủ của tên thổ phỉ đó lại rất tốt.

Thẩm Thính Trúc bước tới vấn an lão phu nhân: “Tổ mẫu.”

“Mau ngồi xuống đi.” Thẩm lão phu nhân quay người ra lệnh cho hạ nhân bưng thức ăn lên.

Thẩm Thính Trúc nhìn tiểu cô nương đang cúi đầu rối rắm suy nghĩ, chẳng qua cũng chỉ hơn mười ngày không gặp, sao hắn lại có cảm giác như đã qua rất lâu, dù hắn có nhìn nàng bao nhiêu đi nữa thì vẫn cảm thấy chưa đủ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, Lâm Khinh Nhiễm ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt ấm áp tươi cười của Thẩm Thính Trúc.

Mỗi lần tên thổ phỉ đó cười với nàng không có ý hù dọa nàng thì sẽ châm chọc nàng, trong lòng nàng càng lúc càng không chắc chắn, chẳng lẽ thực sự có người giống nhau đến vậy, nhưng cái này lại quá giống rồi.

Lâm Khinh Nhiễm ngồi thẳng người dậy dù cơ thể đã cứng đờ, nàng giả vờ bình tĩnh đi lấy đũa, nào ngờ vừa cầm lên đã trượt khỏi tay.

Khóe môi Thẩm Thính Trúc hơi nhếch lên, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt

Lâm Khinh Nhiễm xấu hổ đến hai má nóng bừng, nàng cụp mắt xuống, nhanh chóng cầm đũa im lặng ăn, không dám nhìn hắn nữa.

Thẩm Thính Trúc hơi ngước mắt lên, cho dù không nhìn hắn, trong đầu chẳng lẽ không nghĩ về hắn.

Ăn tối xong, Lâm Khinh Nhiễm không dám nán lại lâu, sau khi rời khỏi sảnh liền đi đến Thanh Ngọc Các, nàng đi dạo quanh vườn một vòng, lúc này bước chân nàng mới dần thả chậm lại.

Trong đầu nàng giờ đây là một đống hỗn loạn, chỉ tràn ngập hình ảnh của Thẩm Thính Trúc và tên thổ phỉ đó, thậm chí còn không nghe thấy tiếng bánh xe lăn phát ra phía sau lưng, cho đến khi Thẩm Thính Trúc lên tiếng gọi nàng.

“Biểu muội.”

Một giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên từ sau lưng, Lâm Khinh Nhiễm giật mình quay người lại, nàng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thính Trúc cách đó vài bước, hoảng sợ, ngơ ngác… đủ loại cảm xúc cứ lần lượt ập đến.

Thẩm Thính Trúc mỉm cười áy náy nói: “Làm biểu muội giật mình rồi sao?”

Bàn tay hơi run run của Lâm Khinh Nhiễm nắm chặt rồi buông lỏng ra, nhỏ giọng lên tiếng: “Nhị biểu ca.”

Khuôn mặt tương tự này đã khiến nàng hoảng sợ khôn nguôi, nàng chỉ muốn tránh thật xa. Lâm Khinh Nhiễm đang định cáo từ, nhưng Thẩm Thính Trúc đã lên tiếng trước…

“Nói thật thì ta vẫn phải xin lỗi biểu muội một tiếng, vốn dĩ đã hứa với tam thẩm đi đón muội, nhưng bởi vì lúc đó có việc gấp nên buộc phải làm trước.”

Thẩm Thính Trúc cười nói: “Mong là biểu muội không oán trách.”

Trùng hợp thế sao, cả hai đều ở Thượng Nguyên, lại còn có tướng mạo rất giống nhau. Lâm Khinh Nhiễm nửa tin nửa ngờ ngước mắt lên, nhìn thấy tấm chăn dày đặt trên đùi hắn, ngập ngừng hỏi: “Không biết nhị biểu ca rời khỏi Thượng Nguyên lúc nào?”

Thẩm Thính Trúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là ngày hai mươi bảy tháng chín.”

Lâm Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào Thẩm Thính Trúc trắng trẻo trước mắt mình, nàng gặp tên thổ phỉ đó là mồng một…

Thẩm Thính Trúc bị nàng nhìn đến ngơ ngác, hắn đưa tay lên sờ mặt, cười hỏi: “Sao biểu muội lại nhìn ta như vậy, trên mặt ta có gì sao?”

Lâm Khinh Nhiễm chợt tỉnh táo lại, nàng dời tầm mắt đi, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thời gian không còn sớm nữa, nếu biểu ca không còn chuyện gì khác, ta xin phép đi trước.”

Bất kể hắn có phải hay không, nàng cũng phải tránh xa vẫn hơn.



Thẩm Thính Trúc vẫn còn muốn nghe nàng gọi thêm vài tiếng biểu ca, giọng nàng rất dịu dàng, rất êm tai.

Hắn gật đầu đáp: “Được.”

Lâm Khinh Nhiễm khẽ cúi đầu, xoay người rời đi, nhưng khi nàng bước đi, phía sau lại có tiếng lộc cộc theo sau nàng.

Lâm Khinh Nhiễm nhịn không được quay đầu lại, nhíu mày nói: “Nhị biểu ca, có phải huynh còn chuyện gì muốn nói?”

Thẩm Thính Trúc khó hiểu nhìn nàng, một lúc sau hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, cười nói: “Biểu muội hiểu lầm rồi, ta ở Viễn Tùng Cư, cùng một đường với muội.”

Hai má của Lâm Khinh Nhiễm đỏ bừng, Viễn Tùng Cư quả thật cách Thanh Ngọc Các nơi nàng ở không xa, đều đi dọc theo con đường này.

Nàng ảo não nhắm mắt lại, ước gì mình có thể biến mất thì hay biết mấy.

Thẩm Thính Trúc ngước mắt nhìn khuôn mặt hồng hào xinh đẹp của Lâm Khinh Nhiễm, lúc nàng nhìn sang, hắn lại thản nhiên dời ánh mắt thích thú đi, trở về dáng vẻ nho nhã lịch sự như ban đầu.

Hắn quan tâm nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Ta nhớ mẫu thân tìm ta có việc cần nói, ta không về nữa.”

“Hạ Huyền.” Hắn trầm giọng ra lệnh.

Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy không thoải mái, Hạ Huyền đã đẩy xe lăn quay lại, hai người đi vào trong đêm tối, tiếng lộc cộc cũng càng lúc càng nhỏ dần.

Lâm Khinh Nhiễm tin chắc hắn không phải là tên thổ phỉ đó, nếu là thổ phỉ thì bây giờ nhất định hắn đã nghĩ cách hù dọa nàng. Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng quay về Thanh Ngọc Các.



Thẩm Thính Trúc lần này không hề lừa nàng, quả thực là Tần thị đang tìm hắn.

Tần thị ngồi trên chiếc giường La Hán, trong tay đang lột một quả quýt, bà ngước mắt nhìn hắn, nhíu mày nói: “Dưới mắt con dính bẩn gì vậy?”

Thẩm Thính Trúc chậm rãi giơ tay lên lau đi, nốt ruồi son nhỏ xíu lộ ra ngoài sáng, hắn nhìn vết trắng trên tay cong môi cười nhẹ, ngước mắt hỏi Tần thị: “Không biết mẫu thân gọi con đến đây có chuyện gì.”

Tần thị lột quả quýt xong, nghiêm mặt nói: “Bây giờ con có thể nói cho mẫu thân biết xem, con đến Giang Ninh đã làm những gì.”

Thẩm Thính Trúc nhận lấy quả quýt từ tay Tần thị, cười nói: “Trước đây không phải đã nói một lần ở chỗ tổ mẫu rồi sao.”

Tần thị hừ một tiếng: “Đừng tưởng rằng ta không biết, con chỉ qua mắt được tổ mẫu con thôi, ta muốn nghe sự thật.”

Thẩm Thính Trúc nhướng mày, bóc một múi quýt chuẩn bị cho vào miệng, thì Tần thị nói: “Chờ một chút.”

Bà ấy đưa tay bứt một sợi tơ trắng ở trên đó: “Ăn đi.”

Thẩm Thính Trúc không còn hứng thú ăn nữa, hắn đặt quýt lên bàn rồi nói: “Con thật sự đã đến chỗ Vệ tiên sinh.”

Thấy hắn vẫn không chịu nói ra sự thật, Tần thị không khỏi tức giận: “Con đến chỗ Vệ tiên sinh phải tốn nhiều ngày như vậy sao, còn lấy lý do đón biểu muội con làm cái cớ à?”

“Đừng tưởng rằng ta không biết con đã làm gì.” Tần thị tức giận nói tiếp: “Có phải con muốn ta đi nói với cha con thì con mới chịu nghe?”

Nụ cười trên mặt Thẩm Thính Trúc biến mất: “Tỷ tỷ đã nói với người sao?”

“Không cần biết là ai nói.” Tần thị nghiêng người, hai mắt đã đỏ bừng, “Hoàng Thượng sao có thể để con đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?”

Bà mím môi, một lúc sau mới nói: “Con chỉ đang hủy hoại cơ thể của chính mình, lỡ như có chuyện gì thì sao?”

Tần thị nghẹn ngào nói: “Bình thường con đã không để tâm, thuốc của Vệ tiên sinh con cũng uống một bữa tránh một bữa, có phải ngay cả mẫu thân, cha con, tổ mẫu con cũng không quan tâm nữa rồi hay không?”

Bà ấy càng nói càng kích động: “Từ hôm nay trở đi, con đừng mong rời khỏi Kinh thành!”

Thẩm Thính Trúc siết chặt nắm đấm rồi lại bất lực buông ra, hắn dựa người về phía sau, gương mặt không biểu cảm nói: “Cho nên mẫu thân mong con làm một phế nhân, chỉ cần sống là được có đúng không?”

Thẩm Thính Trúc rũ mắt nhìn quả quýt trước mặt: “Một phế nhân vô dụng đến mức ăn quả quýt cũng phải cần người bóc hộ rồi dâng lên đến tận miệng.”

Tần thị ngạc nhiên quay đầu lại, đập tay xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh: “Con có biết mình đang nói cái gì không!”

Những hạ nhân trong phòng đều kinh hãi đến mức không dám thở mạnh, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân mình.

Thẩm Thính Trúc bình tĩnh nói: “Con biết, con biết mẫu thân muốn tốt cho con, nhưng con không muốn con đi đến đâu mọi người cũng nhìn con bằng ánh mắt thương hại đó, ánh mắt đó giống như đang nói rõ cho con biết, con là một phế nhân.”

Hắn cụp mắt xuống, trong đầu hiện lên một đôi mắt trong veo sáng ngời, chỉ có tiểu cô nương kia sẽ không như vậy, lúc nàng tức giận thì muốn cắn hắn, lúc sợ hãi thì tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn, gương mặt giả vờ lanh lợi, nhưng sau lưng lại mưu tính hạ thuốc hắn.

Tần thị nghe những lời hắn thốt ra bằng giọng điệu bình tĩnh như thể đang đứng ngoài cuộc đó, lòng bà đau nhói, cơ thể bà ta chao đảo, khuôn mặt khổ sở nói: “Vệ tiên sinh từng nói, chỉ cần con ngoan ngoãn dùng thuốc thì sẽ không có vấn đề.”

Không có vấn đề mà bọn họ nói chính là bộ dạng mãi mãi giống như hiện giờ của hắn, Thẩm Thính Trúc đứng dậy nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ nghiêm túc uống thuốc đầy đủ.”

Hắn tự cười nhạo mình, dù sao hắn cũng đã làm một phế nhân suốt bấy lâu nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.