Lâm Khinh Nhiễm cố gắng tránh khỏi đám người đi về phía cánh rừng kia, nhưng mấy tên thổ phỉ đó vẫn luôn theo sát nàng ở một khoảng cách nhất định. 
Có đôi khi rõ ràng bọn họ không nhìn nàng, nhưng khi nàng lặng lẽ đi xa một đoạn quay đầu lại nhìn, họ vẫn giữ một khoảng cách như vậy với nàng, thử mấy lần đều là như thế. 
Lâm Khinh Nhiễm tức giận dậm chân, chạy hay là không chạy? Nàng nhìn về phía khu rừng sâu, suy nghĩ một lúc, cuối cùng buông lỏng bàn tay đang siết chặt, xoay người quay trở lại đường cũ. 
Chưa kể chạy không thoát không những lãng phí sức lực mà còn làm bản thân trở nên chật vật. 
Lâm Khinh Nhiễm cúi đầu, khuôn mặt bực bội trèo lên xe ngựa, nàng khom người vén rèm lên, đang định đi vào trong, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện người đó không biết đã vào trong xe ngựa từ lúc nào, nàng bỗng chốc sững sờ đứng yên tại chỗ. 
Thẩm Thính Trúc xuyên qua mái hiên xe nhìn ra ngoài, lắng nghe động tĩnh, liếc mắt nhìn về phía nàng. 
Vừa chạm vào ánh mắt hắn, Lâm Khinh Nhiễm đã cảm thấy căng thẳng, ngón tay bám vào rèm cũng rụt rè co lại. 
“Đứng ngây ra đó làm gì?” Thẩm Thính Trúc thản nhiên nói. 
Đương nhiên bởi vì hắn đang ở đây nên Lâm Khinh Nhiễm dám nghĩ nhưng không dám nói, nàng đi đến một góc phía đối diện hắn, trước khi ngồi xuống còn nhìn về hướng Thẩm Thính Trúc đang nhìn. 
Từ mái hiên nhìn ra, vừa khéo có thể thấy vị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-muoi-kho-thoat/3606128/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.