Lâm Khinh Nhiễm nằm trên giường một lúc, trong lòng lại thấy lo lắng cho Thanh Phong và Thu Chỉ, nàng tạm thời không có nguy hiểm, nhưng không biết hai người họ hiện giờ thế nào.
Vào đêm rời khỏi ngôi miếu hoang, nàng nghe thấy thủ lĩnh bọn thổ phỉ đã ra lệnh phải tìm được hộ vệ của nàng…
Lâm Khinh Nhiễm càng nghĩ càng thấy lo, nàng nằm không yên, được một lúc lại ngồi dậy.
Nàng đi đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hở nhỏ, lặng lẽ dò xét khắp xung quanh đình viện.
Mạc Từ từ bên ngoài đi vào, mới đi vòng qua bức tường, y đã nhạy bén cảm giác được có người đang ở chỗ khuất quan sát mình.
Lâm Khinh Nhiễm còn đang do dự, Mạc Từ đã xoay người đi về hướng phòng nàng.
Lâm Khinh Nhiễm giật mình, nàng chỉ mới đẩy cửa sổ ra có một chút mà đã bị phát hiện rồi sao? Những tên thổ phỉ này sao người nào người nấy đều có tính cảnh giác cao đến như vậy?
Trong lúc cau có, nàng dứt khoát mở hết cửa sổ ra, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy có hơi sợ hãi, nhưng ngoài thủ lĩnh bọn thổ phỉ ra, những người khác không khiến nàng quá kiêng dè, hơn nữa người này có mấy lần còn tỏ ra thông cảm với nàng, có lẽ nàng sẽ có thể nghe ngóng được một vài thứ từ y.
Lâm Khinh Nhiễm siết chặt tay, lấy hết bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía y.
Trên mặt Mạc Từ lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu, y đi tới: “Lâm cô nương.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-muoi-kho-thoat/3606126/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.