Rạng sáng, Tưởng Kế Bình đỗ xe vào trong gara của tiểu khu rồi lên lầu. Cơ thể hắn hiện giờ rất mỏi mệt, nhưng tâm trạng lại rất tốt. Tưởng Kế Bình nhẹ nhàng mở cửa, vali của Hứa Tích đang để ở huyền quan, cả gian phòng yên tĩnh đến lạ, nghĩ cậu còn đang ngủ, Tưởng Kế Bình bèn vào WC rửa mặt, cũng định về phòng nghỉ ngơi một lát, không ngờ lúc mở cửa lại thấy Hứa Tích đang ngủ say trên giường mình. Tưởng Kế Bình thoáng sửng sốt, sau đó khép hờ cửa lại. Trong lòng hắn có cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng nhớ chăn trong phòng cậu vẫn chưa được đổi sang loại dày hơn, Tưởng Kế Bình lập tức bình thường trở lại. Có lẽ là do vừa về nhà mệt mỏi nên Hứa Tích không muốn đổi chăn, nghĩ vậy xong, Tưởng Kế Bình bèn đến phòng cậu, lấy một cái chăn dày ra.
Bất chợt, Tưởng Kế Bình nghe thấy một tiếng rên rất khẽ, hắn thả chăn xuống, đi sang phòng ngủ của mình, Tưởng Kế Bình định đẩy cửa, nhưng lại đột ngột khựng lại. Xuyên qua khe cửa khép hờ, hắn thấy Hứa Tích đang cựa quậy trên giường, hai chân cậu quấn chặt lấy chăn, một tay di chuyển liên tục, tiếng thở dốc khó kiềm nén đứt quãng bật ra, đôi lúc còn đan xen vài âm tiết rên rỉ ngọt nị. Nhận ra cậu đang làm gì, Tưởng Kế Bình lập tức xấu hổ, trong lúc hắn đang định quay người lén rời đi, lại nghe thấy một tiếng gọi mơ hồ truyền ra từ trong phòng, “Ba…”
Tưởng Kế Bình như bị sét đánh mà đứng chôn chân tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-hien-tham-lang/3223257/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.