Hứa Tích vẫn còn đang choáng, tay cậu bị Tưởng Kế Bình siết rất chặt, kéo thẳng một đường lên lầu. Tưởng Kế Bình lôi Hứa Tích vào nhà, đóng sầm cửa lại, chấn động đến mức khiến cậu khẽ run. Người nọ đẩy cậu lên vách tường ở huyền quan, sau lưng Hứa Tích bị va cho tê rần, cậu ngẩng đầu, nhìn ba mình đang gần trong gang tấc, vẻ mặt đối phương không kiềm được phẫn nộ, đang trừng mắt nhìn cậu.
“Hai đứa… Chuyện của hai đứa là thế nào? Giải thích rõ ràng cho ba!” Tưởng Kế Bình thở gấp, hơi nóng bỏng rát phả vào cần cổ Hứa Tích, nhưng lại khiến cậu lạnh cả người. Đã rất lâu rồi Hứa Tích không nhìn thấy một Tưởng Kế Bình mất khống chế như thế này, lần duy nhất trước đó là vào ngày sinh nhật năm mười lăm tuổi của cậu, hắn vì nhớ đến Tưởng Nhất Phàm mà tái bệnh.
Hứa Tích thấy hoảng sợ theo bản năng, cậu mấp máy môi, bên trên vẫn còn phiếm ánh nước từ nụ hôn ban nãy. Tưởng Kế Bình bóp cánh tay Hứa Tích, da thịt mềm mại của cậu biến dạng dưới lòng bàn tay hắn, mạch máu tắc nghẽn, khiến nơi bị siết đổi sang màu trắng. Mặt mũi Hứa Tích lộ vẻ sợ hãi, hai mắt cũng ướt, trái tim Tưởng Kế Bình như bị châm một nhát, nhưng hắn vẫn không tài nào kiểm soát được lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực.
“… Con là đồng tính luyến ái?”
Tưởng Kế Bình nghe thấy bản thân khó nhọc bật ra những từ này khỏi cổ họng khô khốc, hắn biết, dù cho bản bản thân có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-hien-tham-lang/3223252/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.