Sáng hôm sau, khi Tưởng Kế Bình tỉnh dậy thì Hứa Tích đã tới lớp luyện thi, hắn đến gặp bác sĩ tâm lý, kể lại phỏng đoán của bản thân về những gì Hứa Tích đã từng phải trải qua trong quá khứ một cách tế nhị, bác sĩ nói, “Thế này khó mà kết luận được, chi bằng anh dẫn cậu nhà tới đây tâm sự với tôi, bảo cậu bé là tôi muốn thảo luận về tình trạng của anh là được.”
Tưởng Kế Bình nghĩ đến việc tâm trạng hắn đã suy sụp như thế nào trong quá trình điều trị, cảm giác ấy thật sự không hề thoải mái, nên sau khi suy nghĩ một hồi, hắn chỉ nói, “Để tôi quan sát thằng bé thêm một thời gian nữa đi.”
Hứa Tích lo lắng đề phòng suốt mấy ngày, thấy Tưởng Kế Bình không hỏi han gì thêm, bấy giờ cậu mới yên tâm.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, Hứa Tích cũng lên năm ba trung học, tuy Tưởng Kế Bình không gây áp lực gì cho cậu, song Hứa Tích vẫn học hành rất nỗ lực, các thầy cô giáo ở trường đều biết ba cậu là giáo sư đại học, Hứa Tích cảm thấy bản thân không thể khiến ba mất mặt được.
Cuối kỳ, Hứa Tích bị cảm do học hành quá sức, đâm ra khi làm bài kiểm tra cũng lúc lên lúc xuống, hôm Tưởng Kế Bình tới trường cậu để họp phụ huynh, chỉ vừa mới đến trước cửa sau của lớp, hắn đã nghe thấy tiếng hai đứa nhóc nào đó nói chuyện, “Hứa Tích, bài vật lý lần này cậu được bao điểm?” “Uầy, kém vậy á! Không phải ba cậu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-hien-tham-lang/3223242/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.