Khi Tưởng Kế Bình đối xử tốt với ai đó, hắn sẽ có dáng vẻ hết sức nghiêm túc cứng nhắc, cũng không treo việc đó ngoài miệng, nhưng lại khiến đối phương cảm nhận được sự quan tâm rất rõ ràng, giống như việc mỗi bữa hắn đều vào bếp nấu bốn mặn một canh chẳng hạn, kể từ đó ngày nào Hứa Tích cũng về nhà, Tưởng Kế Bình sẽ giảng đề cho cậu nghe, giúp cậu sửa bài tập. Cách Tưởng Kế Bình giảng bài rất mạch lạc rõ ràng, cũng rất dễ hiểu, so với trạng thái kiệm lời thường ngày, lúc hắn nói đến học thuật lại có vẻ trôi chảy lưu loát hơn nhiều. Ngoại trừ ngữ văn, những môn khác hắn đều có thể giảng cho Hứa Tích nghe, có lần Hứa Tích hỏi hắn một câu đọc hiểu của môn văn, sau đó cậu thấy được vẻ buồn phiền chán nản hiếm khi xuất hiện trên gương mặt Tưởng Kế Bình, còn nhuốm chút nét trẻ con sinh động, cậu cảm thấy rất thú vị, lâu lâu sẽ mang đề văn đi hỏi Tưởng Kế Bình tiếp, chỉ vì muốn xem dáng vẻ sầu não của đối phương. Tưởng Kế Bình không biết chút mưu mô của cậu, hắn chau mày nhìn bài tập về nhà của Hứa Tích, vắt óc suy nghĩ để bịa, khiến Hứa Tích lần nào cũng phải vất vả nhịn cười.
Thành tích của Hứa Tích tiến bộ hơn không ít, cuối kì quay lại trường còn được giáo viên điểm danh tuyên dương. Hứa Tích bước đi như gió cuốn, chỉ hận không thể bay nhanh về nhà để kể cho Tưởng Kế Bình nghe.
Tới cổng tiểu khu, Hứa Tích thấy Trình Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-hien-tham-lang/3223238/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.