“Lan nhi nuôi dạy Đại Bảo Tiểu Bối tốt lắm.” Huyền Diệp nằm trên giường ôm Chỉ Lan, hương thơm từ mái tóc nàng khiến cõi lòng hắn ấm áp thư thái.
“Tại sao đột nhiên lại khen em, nghe phát ngượng.” Chỉ Lan kéo kéo tóc Huyền Diệp, “Ngày nào biểu ca cũng dành rất nhiều thời gian dạy học hai con, tại sao lại nói như tất cả công lao đều là phần em?”
“Vậy là nhờ tôi dạy dỗ đi.” Huyền Diệp rất biết nghe lời nhận công lao này.
“Biểu ca không biết xấu hổ.” Chỉ Lan xoay người, nàng buồn ngủ.
“Chúc ngủ ngon.” Huyền Diệp hôn mái tóc Chỉ Lan, cuộc sống này quá thỏa mãn đối với hắn.
Trong viện của Quách Lạc La thị không khí không được hài hòa như thế.
“Vú nói xem Gia sẽ trừng phạt ta thế nào?” Quách Lạc La thị sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là lo lắng vô cùng, cô ta cũng biết chuyện hạ dược có khả năng bị phát hiện, nhưng cô ta không thể không làm vậy, cô ta nghĩ rằng Huyền Diệp sẽ niệm tình đứa bé trong bụng mà tha cho cô ta, không ngờ Huyền Diệp không hề qua đêm cùng cô ta.
“Nô tỳ cảm thấy Gia hẳn là coi trọng chủ tử, chủ tử không nên lo lắng quá mức.” Bản thân Tào thị cũng không dám khẳng định, nhưng vẫn phải mạnh miệng trấn an Quách Lạc La thị.
“Gia coi trọng nhất là phúc tấn, nữ nhân trong phủ có là cái gì?!” Giờ Quách Lạc La thị bắt đầu hối hận, lúc trước không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi hãm hại phúc tấn, nếu thành công cô ta khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-ca-dung-chay-mot-kiep-yeu-nguoi/1616916/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.