“Lan nhi vẫn lo sợ sao?” Huyền Diệp nằm cạnh Chỉ Lan, có lẽ là vì lạ giường, nàng trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được.
“Không ạ, chắc tại mới đến thảo nguyên nên không quen.” Bên ngoài gió thổi vù vù, Chỉ Lan không quen nhà bạt nên không có được cảm giác an toàn.
“Có tôi đây, ngủ đi.” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan trấn an, “Sự kiện săn bắn mùa thu chỉ còn hơn hai mươi ngày, sẽ quen ngay thôi.”
“Vâng.” Chỉ Lan vùi vào lòng Huyền Diệp, ngửi mùi hương quen thuộc, cảm nhận sự ấm áp từ hắn mới thấy yên lòng hơn để ngủ.
Huyền Diệp hôn lên trán Chỉ Lan, hắn cũng có ngờ vực, bởi vì một kẻ không nên xuất hiện đến tìm hắn, mục đích cũng không có vẻ đơn giản như lời kẻ đó nói.
Sáng sớm hôm sau Chỉ Lan đã thấy tinh thần tốt hơn nhiều, hôm nay đại thần thống lĩnh tướng lĩnh Bát Kỳ bao vây một khoảng rừng để săn, vì thế dù ở trong nhà bạt cũng có thể nghe thấy tiếng kèn xa xa.
“Nhị tẩu qua sớm vậy?” Chỉ Lan vừa nghe báo liền thấy Tây Lỗ Khắc thị mặc trang phục Mông Cổ màu lam khom lưng tiến vào.
“Không hoan nghênh ta sao?” Tây Lỗ Khắc thị nhíu mày, từ khi đến thảo nguyên cô ấy có vẻ hoạt bát hơn, có lẽ đây mới là con người thật của cô ấy.
“Không hoan nghênh nhị tẩu thì còn hoan nghênh ai, nhị tẩu ăn sáng chưa?” Chỉ Lan mời Tây Lỗ Khắc thị ngồi.
“Ăn không quen.” Tây Lỗ Khắc thị nhíu mày, sáng sớm đã ăn thịt thật sự thấy không vào.
“Nhập gia tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-ca-dung-chay-mot-kiep-yeu-nguoi/1616912/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.