Khang Hi từ từ đi vào giấc ngủ trong tiếng ru dịu dàng của Đông quý phi, hắn có thể cảm giác được một người khác đang thức tỉnh trong thân thể này, nhưng không quan hệ, có thể nhìn thấy ngạch nương một lần nữa hắn đã thấy thỏa mãn rồi, hắn thật sự thỏa mãn rồi, tỉnh lại hắn sẽ lại là vị hoàng đế lạnh lùng quyết đoán.
Có điều… thế này là sao?! Cánh tay mềm nhũn trắng trẻo bụ bẫm, thanh âm bi bô, trời ơi, chẳng lẽ hắn vẫn chưa trở về?! Đại Thanh của hắn làm sao bây giờ, nước không thể một ngày không có vua, nếu yêu quái chiếm thân thể của hắn thì phải làm sao. Thái tử của hắn làm sao bây giờ, thái tử còn chưa đến hai mươi, làm sao đối phó với nhóm lang sói trên triều, làm sao vượt qua những ngày tháng không có ama?!
Nội tâm Khang Hi rơi lệ, thân thể cũng thút thít, nhưng thanh âm này không giống thanh âm của bé trai. Dù sao Khang Hi cũng là hoàng đế, hắn ngừng khóc, vụng trộm thò tay xuống dưới kiểm tra.
“Huhuhu!” Nha hoàn gác đêm hoảng sợ, ngồi bật dậy, thắp đèn rồi chạy tới xem em bé nằm trên giường.
“Đại cách cách, đại cách cách.” Nha hoàn khẽ gọi, nhưng đáp lại vẫn chỉ có tiếng khóc đinh tai nhức óc, nha hoàn hoảng hốt, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy trực đêm, mama nghĩ đại cách cách bình thường rất ngoan, buổi tối cũng không khóc quấy mới giao cô ấy trực đêm, không ngờ lần đầu tiên đã gặp sự cố.
Nha hoàn vội vàng rót chén nước định bón cho tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-ca-dung-chay-mot-kiep-yeu-nguoi/1616902/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.