Huyền Diệp lau mồ hôi trên trán, đang giữa đêm hè, qua cửa sổ, ánh trăng sáng ngời xuyên qua tấm màn mỏng. Hắn giơ tay ra trước mắt nhìn, xòe ra rồi lại nắm lại, đây là đôi tay của một thiếu niên, không phải cánh tay khô gầy nắm cửu liên hoàn ở những giây phút cuối cùng của giấc mộng.
Huyền Diệp vừa mới yên lòng, chuẩn bị ngủ tiếp, lòng thầm nghĩ chỉ là một giấc mơ, tuy rằng giấc mơ rất chân thật lại quỷ dị, nhưng cũng chỉ là mơ. Hắn vừa mới nằm xuống lại ngồi bật dậy, bởi bên cạnh gối đầu của hắn chính là một cửu liên hoàn bằng vàng, lóe sáng yếu ớt dưới ánh trăng sáng tỏ.
Huyền Diệp cảm thấy như bị ai đó bóp cổ, đây là cửu liên hoàn trong mơ, trong mơ hắn từng cầm nó, từng vuốt ve nó vô số lần, thậm chí hắn còn nhớ rõ từng hoa văn trên đó. Lúc này nó thật sự nằm bên gối hắn, tựa như trong giấc mộng kia, mỗi đêm trước khi ngủ hắn đều đặt nó bên gối.
“Người đâu!” Huyền Diệp hét to một tiếng, gian ngoài liền vang tiếng lạch cạch, tiểu thái giám gác đêm cầm một cây nến đi vào.
“Chủ tử có gì sai bảo.”
“Thắp đèn, pha một chén trà nóng cho ta.” Huyền Diệp nghĩ thêm một chút, “Chuẩn bị thư phòng, Gia muốn qua ngay.”
Tiểu thái giám cảm thấy rất kỳ quái, nhưng không thắc mắc gì, thắp đèn, mang vào một chén trà mới pha rồi mới lui xuống.
Huyền Diệp mặc áo khoác, ngồi vào ghế, cầm chén trà bằng sứ trắng, thấp thoáng sau làn hơi nóng từ chén trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-ca-dung-chay-mot-kiep-yeu-nguoi/1616863/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.