Sắp đến ngày tuyển tú, Huyền Diệp tương đối chờ mong với hai trắc phúc tấn sắp vào cửa, tuy rằng hắn không có tình cảm với họ, nhưng cũng là một thiếu niên mười lăm tuổi bừng bừng nhiệt huyết. Tuy rằng không phải cưới vợ cả, nhưng cũng coi là thành gia lập nghiệp, hai trắc phúc tấn không chỉ mang đến sự trợ giúp trên triều đình, quan trọng hơn là hắn sẽ trở thành một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Chỉ Lan, bao chờ mong bao tham vọng chợt tan chảy như băng dưới ánh mặt trời.
“Biểu ca, anh có thể chờ em không? Chờ em ba năm được không?” Thanh âm của Chỉ Lan có phần run rẩy, thể hiện tâm trạng dè dặt và không dám chắc.
Huyền Diệp không hiểu ý Chỉ Lan lắm, tất nhiên hắn sẽ chờ nàng, tới kỳ tuyển tú tiếp theo nàng sẽ thành vợ cả của hắn, vì thế Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan hoang mang, chờ nàng nói nốt.
“Ý em là.” Dường như Chỉ Lan dùng hết quyết tâm mới nói được nốt, “Em có thể trở thành người đầu tiên của biểu ca không? Biểu ca bằng lòng chờ em không?”
Huyền Diệp đoán rằng lúc đó hắn có biểu hiện rất kinh hoàng, hắn chưa từng có ý nghĩ rằng cô biểu muội được hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn lại có ý nghĩ thế. Sâu trong đáy lòng hắn nói, ý nghĩ này rất đại nghịch bất đạo, mặc dù Chỉ Lan là người con gái hắn yêu, mặc dù nàng là đích phúc tấn tương lai của hắn, nhưng chẳng có lý do gì để hắn đồng ý với yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-ca-dung-chay-mot-kiep-yeu-nguoi/1616860/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.