Chương trước
Chương sau
Mọi người đều đi tham dự hôn lễ nên Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã cùng mọi người đi vào thôn không gặp được ai. Mãi cho đến đầu thôn mới thấy một đoàn người nâng kiệu hoa, thổi kèn đi phía trước, phía sau là một đôi nam nữ vừa đi cạnh cỗ kiệu vừa khóc, trong kiệu cũng truyền ra tiếng khóc, xen lẫn tiếng kèn nghe rất quỷ dị. Tuy thành thân cũng có tục khóc gả nhưng bộ dáng hai vợ chồng kia lại khóc quá mức thảm thiết.

Đội ngũ đón dâu cũng không vì tiếng khóc bên ngoài mà dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước, mấy người đi theo đám rước dâu cũng không ngừng khuyên nhủ đôi vợ chồng đang khóc không ngừng.

“Liễu thẩm!” Lâm Tiểu Trúc nhìn nữ nhân đang khóc, kinh ngạc kêu lên nhưng thanh âm của nàng rất nhỏ, bị chìm trong tiếng kèn và tiếng khóc, tiếng khuyên giải, không ai nghe thấy.

“Liễu thẩm, ngươi làm sao vậy?” Lâm Tiểu Trúc lúc này cũng không để ý gì nhiều, tiến lên, chen vào đám người, cao giọng hỏi.

Thanh âm thanh thúy dễ nghe lại xa lạ khiến mọi người đều quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc

Này thanh thúy dễ nghe thanh âm như thế xa lạ, mọi người đều quay đầu đến, kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc.

“Ngươi. . . Ngươi là. . .” Liễu thẩm nhìn Lâm Tiểu Trúc, mở to hai mắt, quên cả khóc

“Liễu thẩm, ta là Tiểu Trúc a, Lâm Tiểu Trúc!” Lâm Tiểu Trúc nhìn Liễu thẩm chỉ mới cách bốn, năm năm mà tóc đã bạc trắng, trong lòng chua xót.

“Tiểu Trúc? Ngươi là Lâm Tiểu Trúc?” Không riêng gì Liễu thẩm, những người khác cũng kinh gạc đánh giá nàng.

“Ân.” Lâm Tiểu Trúc dùng sức gật gật đầu” chính là Lâm Tiểu Trúc năm đó bị người mua đi, cậu ta là Hạ Đại Trụ”

Nghe nàng nói vậy, những người khác đều lộ vẻ mặt cổ quái, liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng. Liễu thẩm thì nhìn nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi quỳ xuống, khóc nói” Tiểu Trúc, ngươi mau cứu Tiểu Xuân nhà ta đi”

“Tiểu Xuân? Nàng làm sao vậy?” Lâm Tiểu Trúc vội tiến lên dìu Liễu thẩm đứng dậy. Nàng đã đoán được tân nương trong kiệu nhất định là Tiểu Xuân. Trong bốn đứa nhỏ của Liễu thẩm Tiểu Xuân lớn nhất, năm nay cũng đã mười lăm. Nàng năm đó đã xinh đẹp, bây giờ hẳn là càng thêm xuất sắc.

Liễu thẩm chỉ lo khóc, không nói được gì.

“Rốt cuộc là có chuyện gì ? các ngươi mau nói đi, nếu không đã bái thiên địa thì mọi việc đều chậm” Lâm Tiểu Trúc vội la lên.

“Là mợ ngươi, mợ ngươi buộc Tiểu Xuân gả cho cháu nàng” Hoa thẩm bên cạnh thấy Liễu thẩm chi lo khóc, nhất thời sốt ruột mà lên tiếng.

“Mợ ta ? ép Tiểu Xuân ?” Lâm Tiểu Trúc nhướng mày.

Tuy rằng cách bốn, năm năm nhưng Hoa thẩm cho rằng Lâm Tiểu Trúc không có gì thay đổi, vận thiện lương đáng yêu như trước, nên không để ý chuyện bị mợ ngược đã trước kia mà còn sai người mang bạc về, không cố kỵ gì nói” đúng vậy. Tiểu Trúc, không phải ngươi nhờ người mang một trăm lượng bạc về sao ? Cậu ngươi dùng tiền kia mua nhà mới, lại mua một mảnh ruộng lớn cho người ta mướn, trở thành đại địa chủ. Sau khi Hạ Sơn đón người nhà hắn đi thì cậu mợ ngươi coi như là lý trưởng. Mợ ngươi bây giờ ở trong thôn rất có khí thế. Cháu nàng đến đây chơi, thấy Tiểu Xuân bộ dáng xinh đẹp liền tới cửa cầu hôn. Liểu tẩu tử thấy người kia không nên thân, không chịu gả, mợ ngươi liền nói đệ đệ Tiểu Xuân trộm đồ trong nhà nàng, đòi báo quan. Cháu trai nàng liền giả làm người tốt, nói chỉ cần đáp ứng hôn sự của hắn thì sẽ không truy cứu chuyện ăn cắp nữa. Liễu gia không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Nếu không, cỗ kiệu vừa được nâng lên, Tiểu Xuân đáng thương đã khóc đến chết đi sống lại”

Lâm Tiểu Trúc còn chưa nghe xong đã đỏ mặt quát lớn” cậu ta đâu ? không nói gì sao ?”

“Cậu ngươi có khuyên mợ ngươi nhưng năm kia hắn bị bệnh nặng một trận, thân thể vẫn không tốt, mọi chuyện trong nhà đều do mợ ngươi quản, trong nhà lời của hắn chẳng có giá trị gì”

Lâm Tiểu Trúc gật đầu. Năm xưa Tần thị sợ Hạ Đại Trụ vì hắn khỏe mạnh, nàng không nghe lời là bị đánh. Bây giờ hắn bệnh hoạn, đánh không lại nàng, nàng đương nhiên không sợ,

Nàng xoay người, liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã, đang tính nói chuyện thì hắn đã lên tiếng” ta đã ra hiệu cho Viên Thập bọn họ đến, lập tức ngăn chặn cỗ kiệu, mang tân nương về. Sau đó xử lý sau”

Lâm Tiểu Trúc trong lòng ấm áp, tâm tình cũng tốt hơn. Đời này nàng có Viên Thiên Dã làm bạn là đủ rồi, thực sự không cần buồn bực vì cực phẩm thân thích này.

Lúc này mọi người mới chú ý tới Viên Thiên Dã đứng sau Lâm Tiểu Trúc. Viên Thiên Dã trải qua hơn nửa năm đau khổ, trở nên nội liễm trầm ổn hơn, dù đứng yên không nói tiếng nào, trên người cũng tỏa ra khí độ người khác không dám coi thường. Hơn nữa hắn thân hình cao lớn tráng kiện, tướng mạo anh tuấn, ăn mặc cũng không tầm thường, ở trong mắt thôn dân, hắn giống như tiên nhân giáng thế.

“Tiểu Trúc, vị này là. . .” Hoa thẩm thấy dung mạo Viên Thiên Dã rất giống thiếu niên năm đó đã mua Lâm Tiểu Trúc đi, liền mở miệng hỏi.

Loading...

“Hoa thẩm, đây là vị hôn phu của ta, hắn tên Viên Thiên Dã”

“A!” Mọi người đều nhẹ giọng kinh hô. Vị công tử này vừa nhìn đã biết thân phận bất phàm, không ngờ lại là hôn phu của Lâm Tiểu Trúc.

Viên Thiên Dã gật đầu với mọi người, thấy Viên Thập, Viên Nhị và Viên Tam mang theo Vân San đến, liền ra lệnh” đi ngăn kiệu hoa, đưa tân nương về đây'

“Dạ, vương gia” Viên Nhị khom người nhận lệnh .

“Vương gia?” Mọi người nghe được xưng hô này, giật nảy mình. Quan chức lớn nhất mà bọn họ biết là lý trưởng, qua ba ngọn núi lớn mới gặp được huyện lệnh, trong mắt bọn họ đã như ông trời. Về phần vương gia, bọn họ cả đời này cũng không dám nghĩ sẽ được gặp, không ngờ vị công tử trẻ tuổi trước mặt này lại là một vương gia.

“Tiểu. . . Tiểu Trúc, hôn phu của ngươi thật sự là vương gia, con của hoàng đế ? »Hoa thẩm lớn gan nhất, kéo Lâm Tiểu Trúc qua một bên, nhỏ giọng hỏi. Đây chính là tin tức lớn nha, cần phải xác định chính xác rồi mới nhiều chuyện được, lỡ đâu truyền sai thì mất mặt lắm

Lâm Tiểu Trúc cười khẽ, cũng không giấu diếm” hắn đúng là vương gia Bắc Yến quốc nhưng không phải con của hoàng đế mà là đệ đệ của đương kim hoàng đế”

“Đệ đệ? Vậy không phải còn giỏi hơn con hoàng đế sao ?” Hoa thẩm cái hiểu cái không.

Lâm Tiểu Trúc cười cười, cũng không giải thích, hỏi” Hoa thẩm, nhà của cậu ta vẫn còn ở chỗ cũ chứ ? ta về trước nhìn một cái”

“Nhà mới của bọn họ xây bên cạnh nhà cũ, ngươi tới đó liền thấy” Hoa thẩm nói.

Lâm Tiểu Trúc nghe xong gật gật đầu, quay sang nói với Liễu thẩm” Liễu thẩm, ngươi đừng lo. Ta đã trở về, nhất định sẽ không để mợ ta làm xằng làm bậy. Tiểu Xuân được đưa về, ngươi đưa nàng về nhà trước đi,ta về nhà bảo mợ ta cho qua chuyện này”

“Được, được, đa tạ, Tiểu Trúc” Liễu thẩm cảm kích vô cùng. Biết hôn phu của Lâm Tiểu Trúc là vương gia, nàng liền an tâm. Nàng nhìn Lâm Tiểu Trúc lớn lên, bản tính thế nào, nàng rõ nhất. Có Lâm Tiểu Trúc ở đây, lại có hôn phu của nàng làm chỗ dựa, Tiểu Xuân hẳn sẽ không bị ép gả đi.

“Vân San, ngươi ở lại đây chờ Viên Nhị bọn họ, sau đó bảo bọn họ đến chỗ Liễu gia bảo vệ, không cho người vào gây rối hoặc xảy ra chuyện đả thương người. Chờ ta trở về rồi xử lý sau” Lâm Tiểu Trúc nói với Vân San

“Dạ, cô nương.”

“Đi thôi, chúng ta đi.” Lâm Tiểu Trúc nói với Viên Thiên Dã, dẫn đầu đi đến chỗ nhà cậu nàng.

Đi thêm một đoàn liền thấy phía trước có một ngôi nhà mới rất lớn, tường xanh ngói đỏ, trên cánh cửa cao lớn còn khắc thạch điêu, nhìn rất khí phái, hoàn toàn đối lập với ngôi nhà sắp bị sập của Liễu gia bên cạnh. Nàng quay đầu nói với Viên Thiên Dã” có phải ta đã làm sai hay không ? năm đó không nên để ngươi mang bạc về cho bọn họ”

“Không phải lỗi của ngươi, cũng không phải lỗi do bạc” Viên Thiên Dã nhìn ngôi nhà kia, ánh mắt trầm xuống. Tuy hắn không là hoàng đế Bắc Yến nhưng rất không chịu được cảnh con dân chịu khổ, hắn căm thù tận xương tủy những hành vi như của Tần thị.

“Đúng vậy, giết người, không phải đao, mà là người cầm đao” Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi

Hai người đến cửa ngôi nhà, nghe bên trong truyền ra thanh âm một phụ nhân” Hạ Đại Trụ, ngươi còn nói thêm câu nữa, đêm nay ngươi đừng hòng có cơm ăn. So Liễu gia với nhà ta, Tiểu Xuân có thể gả cho cháu ta là phúc khí tám đời nhà nàng. Nàng còn không chịu, ta phi. Nếu cháu ta không bị tiểu hồ ly tinh kia mê hoặc, ta còn không cho hắn cưới nha. Liễu thị cùng đám con của nàng đều không phải là thứ tốt”

Nàng chưa nói xong, trong phòng nghe” phanh” một tiếng, giống như có người dùng sức gõ xuống bàn, sau đó là thanh âm của Hạ Đại Trụ” ngươi còn dám khoe. Cháu ngươi cả ngày hết ăn lại nằm, còn ăn cắp, bị người ta đánh gãy tay nên chẳng thể làm nông. Người như vậy, ngươi không thấy xấu hổ còn nói phúc khí cái gì. Ta thấy là xui tám đời thì có. Ngươi là phụ nhân độc á, thiết kế hãm hại tiểu tử Liễu gia, buộc khuê nữ tốt nhà người ta đi vào chỗ chết. Hạ Đại Trụ ta lần này không thể trơ mắt nhìn. Người, cút cho ta, cút ngay, về nhà mẹ đẻ với cháu ngươi đi”

“Bảo ta cút ? Hạ Đại Trụ, ngươi điên rồi sao ? ngươi một chân đã bước vào quan tài, đi đường còn không nổi mà đòi bỏ lão nương ? nếu ngươi muốn cút, lão nương sẽ thành toàn cho ngươi. Cút ngay cho ta, một mình ngươi đến ở nhà cũ đi” Tần thị hét lên, tiếp theo là tiếng đánh nhau.

“Ngôi nhà này là do cháu ngoại gái ta bỏ tiền ra, đây là Hạ gia thôn, ta là lý trưởng, ngươi muốn ta đi, vậy đánh chết ta trước đi” Hạ Đại Trụ giận dữ hét lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.