Ban tổ chức đưa ra đề mục như vậy, đương nhiên đã sớm có chuẩn bị, lập tức mang ngựa đến cho Lâm Tiểu Trúc, còn có hai đại hán bộ dáng như có võ công cỡi ngựa đứng bên cạnh, xem ra muốn hộ tống nàng đến Du Châu thành.
Mã Triều nhìn Lâm Tiểu Trúc, lại nhìn tuấn mã cao lớn, nhíu mày nói” Lâm cô nương, chúng ta có chuẩn bị xe ngựa, tuy chậm hơn nhưng được cái an toàn. Cô nương vẫn nên ngồi xe ngựa đi”
“Không cần.” Lâm Tiểu Trúc khoát tay, nghiêng người lên ngựa. Khi nàng ở Đông Việt cũng từng cỡi ngựa, sau đó dọc đường cùng Viên Thiên Dã quay về Bắc Yến cũng thỉnh thoảng cỡi ngựa cùng hắn. Nàng rất thích cưỡi ngựa. Xe ngựa cổ đại không có chống xóc, đường lại không bằng phẳng, ngồi xe xóc nóc khó chịu hơn cưỡi ngựa nhiều. Hơn nữa ngồi xe ngựa không có được cảm giác cưỡi ngựa rong ruổi,
Thấy Lâm Tiểu Trúc kiên trì, động tác lên ngựa cũng thành thạo, giống như thường cỡi ngựa nên Mã Triều cũng không nói thêm, chỉ dặn dò bảo trọng rồi lui qua một bên.
Ban tổ chức đã đưa ra đề mục như vậy, đương nhiên hai gã hộ vệ đi cùng rất rành đường đến Du Châu thành cũng xa không xa gì tòa nhà của Ngọc gia. Ba người cưỡi ngựa, thẳng một đường, chỉ mất hơn nửa canh giờ đã tới Du Châu thành.
Ngọc gia thêu tranh đều là đặt trước, không trữ hàng nên không có cửa hàng. Muốn mau tranh thêu thì trước tiên đến Ngọc gia đưa bái thiếp. Lâm Tiểu Trúc liền đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162717/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.