Chương trước
Chương sau
“Lưu phu nhân.” Lâm Tiểu Trúc tựa tiếu phi tiếu” có chỗ ngươi quên tính rồi. Cửa hàng ở các thành trấn, tiền thuê rẻ hơn ở kinh thành một nửa nhưng bột mì, gạp nếp, các loại nguyên liệu khác thì giá vẫn vậy. Một khi làm ăn tốt, nguyên liệu cần nhiều hơn nữa, có loại ở đó không có, ta phải vận chuyển từ kinh thành tới, tốn thêm phí vận chuyển. Chi phí không ít hơn tiền ngươi thuê cửa hàng mà còn nhiều hơn, làm ăn càng được, ngươi kiếm càng nhiều mà ta thì ngược lại, thật không công bằng ah. Hơn nữa, tiền công của chưởng quầy và sư phụ làm điểm tâm như nhau, ngươi chẳng qua trả thêm tiền công cho hai tiểu nhị mà việc tuyển tiểu nhị ở địa phương nhỏ lại rất dễ dàng. Mà tay nghề của ta lại chưa có nhập vào, ta có thể làm nhiều loại điểm tâm mới lại mọi người chưa từng thấy, mỗi tháng còn ra món mới. Việc buôn bán của tiệm đều hoàn toàn dựa vào tay nghề của ta. Ta muốn hợp tác với ngươi thì chưa tính cái khác thì tay nghề của ta đã chiếm một, hai phần. Hơn nữa chưởng quầy là của ngươi, tính toán sổ sách cũng do người của ngươi làm, ta tin nhân phẩm của Lưu phu nhân nhưng lâu dài lại không đảm bảo người phía dưới không tham vặt, ta thật có chút lo lắng nha”

“Vậy. . . ngươi tính thế nào ? »Lưu phu nhân ngẩn người. Nàng cảm giác mình đã chia phần cho Lâm Tiểu Trúc quá nhiều, sao đến miệng Lâm Tiểu Trúc lại thành nàng chiếm tiện nghi người ta ?

“Chi tiết công việc thì vẫn như ngươi nói nhưng chia phần thì đổi lại ta sáu ngươi bốn. Hơn nữa, khi mở cửa hàng, chưởng quầy một nửa là của ngươi, một nữa là của ta, một năm sau sẽ đổi chỗ cho nhau để kiểm tra sổ sách trước đó. Cửa hàng điểm tâm đều dùng tên Bách Vị phường, cửa hàng rau ngâm gọi là Bách Vị cư”

“Ngươi sáu ta bốn ?” Lưu phu nhân cảm thấy không đúng nhưng dựa theo những gì Lâm Tiểu Trúc vừa nói thì không thấy chỗ nào không đúng. Nàng ngẩn người, đề nghị” chia năm năm đi ?”

“Năm phần ?” Lâm Tiểu Trúc nhìn Lưu phu nhân cười tủm tỉm” không thành vấn đề, ngươi hợp tác với người khác nhất định sẽ có năm phần” , nói xong đứng dậy” xin lỗi Lưu phu nhân, khi ngươi đến ta đang vội ra ngoài, Dĩnh vương nói có việc phải thương lượng với ta, cũng không còn sớm, đến trễ thật thất lễ, ta không thể tiếp tục bồi ngươi” xoay người đi ra ngoài.

“Ai, Trần cô nương.” Lưu phu nhân nóng nảy. Lâu như vậy, thật vất vả mới gặp được Lâm Tiểu Trúc, nàng không muốn chưa bàn xong chuyện đã đi. Dĩnh vương quản Hộ bộ, cả ngày luôn nghĩ cách lấp đầy quốc khố, bây giờ nói có chuyện thương lượng với Trần cô nương, còn là chuyện gì ngoài việc muốn hợp tác với nàng kinh doanh chứ ? bây giờ để nàng đi, không chừng đến ngày mai năm phần cũng không có hi vọng.

Nghĩ đến đây, Lưu phu nhân cắn răng nói” thành giao, cứ vậy mà làm đi” . Trong lòng thầm nghĩ, cho dù chỉ bốn phần, chỉ cần kiếm được tiền nàng cũng không so đo. Kiếm được tiền là tốt rồi, quản chi nhiều hay ít. Hơn nữa cửa hàng mà tên Bách Vị cư cũng cùng tên với hàng loạt Bách Vị lâu, coi như là có dính dáng đến Dĩnh vương gia nha, chuyện này lại có lợi cho lão gia nhà mình. Nếu Trần cô nương có đòi bảy ba, không chừng mình cũng phải đáp ứng nha.

Lâm Tiểu Trúc đương nhiên không ép nàng đến mức đó. Hợp tác làm ăn cũng phải công bằng. Còn về chuyện nàng tính toán với Lưu phu nhân. . hắc, hắc, phí tổn nguyên liệu bao nhiêu, nàng biết rõ, ít hơn tiền thuê cửa hàng nhiều. Hơn nữa mua nhiều thì được ưu đãi giá, mà nàng còn định lấy tiền mua một thôn trang, mướn người nuôi gà, trồng rau. . . Tự cung tự cấp cho cửa hàng và tửu lâu của mình, phí tổn nguyên liệu sẽ còn thấp hơn nữa. Nước phù sa không thể để chảy ra ruộng ngoài.

“Vậy khi nào rảnh, chúng ta đi ký hiệp ước đi” Lâm Tiểu Trúc vừa đi vừa nói.

Lưu phu nhân thấy tốt nhất nên ký ngay bây giờ để tránh đêm dài lắm mộng, biết đâu Trần cô nương đến Dĩnh vương phủ một chuyến lại thay đổi ý định thì sao. Nàng nhìn Lâm Tiểu Trúc, cắn môi nói” cô nương đến Dĩnh vương phủ vừa lúc tiện đường, hay là chậm một chút, ký xong hiệp ước rồi đi ?”

Lâm Tiểu Trúc dừng bước, do dự một lát rồi nói” Lưu phu nhân không cần trở về thương lượng với phủ doãn đại nhân sao ?”

“Không cần, việc làm ăn trong nhà đều do ta làm chủ”

“Vậy được, giờ chúng ta đi luôn đi” Lâm Tiểu Trúc vui vẻ nói.

Phòng công chứng thuộc quyền quản lý của Lưu phủ doãn, cho nên Lưu phu nhân cũng được đặc cách không phải xếp hàng, mà người phụ trách còn tự mình chứng nhận hiệp ước của hai người. Lâm Tiểu Trúc cất phần hiệp ước của mình vào ngực, cười tủm tỉm lên xe đến Dĩnh vương phủ.

Hiện giờ nàng được coi như là khách quen của Dĩnh vương phủ, người gác cổng vừa cho người đi thông báo vừa bảo người đưa nàng vào. Đến nhị môn đã có nha hoàn Lam Thảo của Tiêu Tiêu đi ra đón” Trần cô nương, vương gia và vương phi đang ở trong thính, nói nếu ngươi đã tới thì mời ngươi đến thẳng đó”

“Ngoài trừ vương gia và vương phi còn có ai không ?” Lâm Tiểu Trúc hỏi. Hai tháng qua, để tránh xảy ra nhiều chuyện, nàng hiếm khi đến Dĩnh vương phủ, có tới cũng là do Tiêu Tiêu dẫn vào. Bởi vậy cũng ít khi gặp mặt Dĩnh vương Lục Kiện Ninh, nếu có thì nàng cũng chỉ thản nhiên nói vài câu, rất quy củ. Nàng không cho rằng giao tình của nàng và Dĩnh vương tốt tới mức mời nàng đến phủ ăn cơm hay nói chuyện phiếm.

“Còn có Vọng An thành Lê gia tam công tử” Lam Thảo đáp .

“Vọng An thành Lê gia?” Lâm Tiểu Trúc hơi dừng bước, một lát sau mới đi tiếp, lại hỏi” Lê tam công tử có giao tình tốt với vương gia các ngươi sao?”

Lam Thảo biết vị Trần cô nương này là bạn tri kỷ của vương phi nhà mình, vương phi có thể tốt như hiện nay đều nhờ Trần cô nương, vì thế đã biết là nói, mà nói là nói hết” tổ trạch của ngoại tổ phụ của vương gia chúng ta ở ngay Vọng An thành, cho nên Lê tam công tử từ nhỏ đã quen biết với vương gia”

Lâm Tiểu Trúc gật đầu. Làm ăn ở Đông Việt, không thể không rõ danh môn vọng tộc ở đây. Cho nên từ lúc đến Đông Việt, nàng liền tận lực thu thập tin tức. Theo nàng biết, Vọng An thành Lê gia là đại hoàng thương, mà Dĩnh vương lại quản Hộ bộ, nói vậy là hắn muốn mượn sức của Lê gia, cho nên ngay cả nhân vật nhỏ như Lê tam công tử cũng móc nối quan hệ.

Loading...

Có điều, Lê tam công tử liên quan gì tới Lâm Tiểu Trúc nàng? Dĩnh vương lại cố ý gọi mình đến gặp mặt hắn là có ý gì? không phải là muốn làm mai như Lưu phu nhân lúc trước chứ?

Nhớ lại trước đây không lâu, Tiêu Tiêu từ chỗ Lục Kiện Ninh biết được tin tức của Viên Thiên Dã nói lại cho nàng biết thì Lâm Tiểu Trúc lại rầu rĩ thở dài.

Bắc Yến quốc gần đây không có đám cưới cũng chẳng có đám ma, có điều nghe nói thân thể hoàng đế Viên Thác dường như không được tốt.

Không có hỉ sự chứng tỏ Viên Thiên Dã không có cưới vợ nạp thiếp, lúc trước hắn nói vậy là muốn để nàng đi xa, không cản trở hắn làm đại sự. Không có tang sự nghĩa là Viên Tri Bách vẫn còn sống, được Viên Thiên Dã chữa bệnh nên sinh mệnh không còn nguy hiểm. Nhưng Viên Thác mới hai mươi tuổi, thân thể luôn rất tốt hiện giờ lại đau yếu, có thể thấy là do thủ đoạn của Viên Thiên Dã. Tóm lại, đủ loại dấu hiệu cho thấy Viên Thiên Dã chưa làm xong đại sự, có điều mọi chuyện đang phát triển theo tình huống có lợi cho hắn.

Tin tức này không xấu nhưng điều khiến Lâm Tiểu Trúc buồn bực là cho tới nay, Viên Thiên Dã vẫn không phái người liên hệ với nàng. Đã nửa năm rồi. Nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người ngày đó, Lâm Tiểu Trúc lại lắc đầu, không thèm nghĩ tới hắn nữa.

Lâm Tiểu Trúc cũng chẳng thể lo nghĩ nhiều, cỗ kiệu rất nhanh đã đến trước cửa nội sảnh, vừa hạ kiệu đã thấy Tiêu Tiêu đứng ở cửa, sẵng giọng hỏi” sao giờ mới đến?” Lúc này nàng đã khôi phục vẻ minh diễm động lòng người như trước kia.

“Trễ sao?” Lâm Tiểu Trúc nháy mắt mấy cái, nhìn nhìn sắc trời,” Ngươi nói, hẳn là canh giờ này mà?”

Lục Kiện Ninh ở bên trong cười nói” Trần cô nương, mau mời vào. Là Tiêu nhi nóng vội chứ ngươi không có tới trễ. Rõ ràng ta mới là trượng phu của nàng nhưng người không thường thấy nàng lại là ta. Hai người các ngươi buổi sáng mới gặp nhau phải không? Sao mới có nửa ngày mà đã như cách ba thu?”

Lâm Tiểu Trúc cũng không để ý lời đùa mang vị chua của hắn, theo Tiêu Tiêu đi vào phòng, thi lễ với người ngồi trên chủ tọa” Trần Hi gặp qua Dĩnh vương gia”

“Ai, Trần cô nương, ngươi có điểm này là không tốt, rõ ràng là người cực có ý tứ, sao mỗi lần thấy bổn vương lại nghiêm trang như vậy? bổn vương đáng sợ vậy sao?”

“Vương gia, tôn ti có khác, lễ không thể bỏ” Lâm Tiểu Trúc nghiêm trang đáp.

“Thôi, bỏ đi” Lục Kiện Ninh chỉnh lại tay áo, chỉ vào một nam tử trẻ tuổi ngồi dưới hắn” đây là Lê tam công tử, Vọng An thành Lê gia, chắc Trần cô nương đã nghe nói tới Vọng An thành Lê gia phải không?”

“Nghe qua .” Lâm Tiểu Trúc đáp lời đơn giản, chỉnh đốn trang phục, vén áo thi lễ với nam tử kia” gặp qua Lê tam công tử”

Nam tử kia đứng dậy, chắp tay nói với nàng” Trần cô nương”

Lâm Tiểu Trúc cũng không ngước mắt, không chút hiếu kỳ Lê tam công tử này có bộ dáng thế nào. Nàng đến cạnh Tiêu Tiêu, ngồi vào chỗ phía dưới nàng, Thanh Đại liền tiến lên châm trà cho nàng.

Đợi Thanh Đại lui ra, Lục Kiện Ninh mới nói” Trần cô nương, bổn vương rất ngạc nhiên, ngươi làm thể nào mà khai trương một lúc ba tửu lâu, lại còn trang trí y như đúc, quần áo của tiều nhị và chén bát cũng giống nhau? Làm cho người ta có cảm giác thật mới lạ”

“Vất vả lắm mới nghĩ ra được một chủ ý, đương nhiên là muốn dùng mấy lần mới có lời thôi. Ta nghĩ như vậy đó”

“. . .” Nghe được lý do này, Lục Kiện Ninh không biết nói gì hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.